Tuy Lâm Chính là kẻ vô dụng, vua mọc sừng nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng anh cao hơn Cao Lam, lại thêm ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc, trông cũng rất đáng sợ.
“Anh muốn làm gì?”, Cao Lam sầm mặt xuống, nhỏ giọng quát.
“Tôi đã bảo là anh mau cút đi cơ mà! Nếu anh còn không đi, thì đừng trách tôi không khách sáo”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Lâm Chính, anh gấp gáp cái gì chứ? Chuyện này cũng đâu liên quan đến anh. À… tôi biết rồi, anh tức giận chứ gì? Nghĩ cũng phải, rõ ràng Chủ tịch Lâm muốn tán vợ anh, nhưng anh lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thậm chí có lúc anh còn phải chấp nhận sự giúp đỡ của Chủ tịch Lâm nữa. Tôi nghe nói Mã Hải đã giúp anh giải vây mấy lần, đây chắc chắn là ý của Chủ tịch Lâm. Ha ha, anh cũng thật là, đàn ông đàn ang mà bất tài như vậy… anh có thấy mất mặt không hả? Tôi mà là anh thì đã tìm nơi nào không người mà tự kết liễu cho xong rồi!”, Cao Lam cười khẽ, ánh mắt đầy giễu cợt.
“Ha ha ha…”
Những người phía sau cũng phì cười.
Sắc mặt Lâm Chính bỗng sa sầm.
Anh không có gì để nói.
Bởi vì anh không biết nên giải thích với bọn họ kiểu gì.
“Lâm Chính, chuyện này anh mặc kệ đi”, đúng lúc này, Tô Nhu ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Sao nào? Lẽ nào em muốn lên giường với anh ta thật sao?”, giọng nói Lâm Chính cũng trở nên nặng nề.
“Anh nói cái gì? Anh… Khốn nạn!”.
Tô Nhu biến sắc, trong lúc nóng nảy, liền tát cho Lâm Chính một cái.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên, chắc là không ngờ Tô Nhu lại có phản ứng gay gắt như vậy, nhất thời quên cả tránh.
Bốp!
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Xung quanh lập tức im bặt.
Tô Nhu tức đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, cô chỉ tay ra cửa, tức giận mắng.
“Cút! Anh cút cho tôi!”.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn Tô Nhu chằm chằm, cuối cùng chẳng nói lời nào, xoay người rời đi.
“Đồ vô dụng! Đi đi, không tiễn!”.
Cao Lam huýt sáo, cười đầy đắc ý.
“Cậu cũng cút luôn đi!”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Tiểu Nhu, cậu…”
“Cút!”, Tô Nhu lại quát, mặt lạnh như tiền.
Cao Lam nghe thấy thế, gật đầu liên tục, ánh mắt dữ tợn nói: “Được! Được! Tô Nhu, cậu đừng có hối hận! Đến lúc đó đừng cầu xin tôi!”.
Dứt lời, anh ta liền phất tay, xoay người rời đi.
Chẳng mấy chốc, phòng làm việc trở nên vắng vẻ cô quạnh.
Tô Nhu ngồi xuống ghế, ôm mặt khóc nức nở.
Lâm Chính ra khỏi công ty Quốc tế Duyệt Nhan, liền lấy điện thoại gọi ngay cho Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm…”, giọng nói của Mã Hải vang lên.
“Phòng tài vụ xảy ra vấn đề”, Lâm Chính chỉ nói một câu.
Mã Hải lập tức như rơi xuống hầm băng, toàn thân run rẩy.
“Chủ tịch Lâm, cậu… cậu nhận được tin từ đâu vậy?”.
“Ngay vừa rồi, cậu chủ nhà họ Cao là Cao Lam đã cho tôi xem chứng cứ về mấy hành động nhằm vào Dương Hoa, trong đó bao gồm cả chuyện Dương Hoa bị nghi ngờ trốn thuế lậu thuế. Tất cả giấy tờ của Dương Hoa đều hợp pháp, đúng quy định, tất cả các khoản thuế đều được nộp đúng hạn, nhưng Cao Lam lại tràn trề tự tin nói rằng anh ta có thể khiến chuyện hợp pháp biến thành không hợp pháp. Khả năng duy nhất là Phòng tài vụ của chúng ta đã xảy ra vấn đề”, Lâm Chính trầm giọng đáp.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, hôm nay tôi sẽ lôi bằng được nội gián ra!”, Mã Hải vội vàng nói.
“Hôm nay?”, sắc mặt Lâm Chính trầm xuống.
“Trong vòng năm tiếng… Không, ba tiếng! Trong vòng ba tiếng tôi nhất định sẽ đưa người đó đến trước mặt cậu!”.
“Đối chiếu sổ sách một lượt, đừng để xảy ra bất cứ sơ suất nào! Còn nữa, sau khi bắt được nội gián thì đừng rút dây động rừng, tương kế tựu kế đi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mã Hải nín thở, lập tức hiểu ý định của Lâm Chính, gật đầu lia lịa.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi biết nên làm thế nào”.
“Tốt”.
…
Ba tiếng sau, Mã Hải gọi điện thoại tới.
Tài vụ quả nhiên có vấn đề.
Hơn nữa… không chỉ sổ sách có vấn đề.
Nghe Mã Hải báo cáo xong, sắc mặt Lâm Chính đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Anh chưa từng nghĩ bề ngoài tập đoàn Dương Hoa uy phong như vậy, mà bên trong đã thối nát đến mức này…
“Ông đến phòng làm việc chờ tôi!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó lái xe đến Dương Hoa.
Trong phòng làm việc, Mã Hải đang đứng đó với vẻ mặt vô cùng căng thẳng lo lắng.
Lâm Chính sải bước vào phòng, ngồi vào ghế của anh.
“Đừng lo quá, chuyện này tôi không trách ông, dù sao hiện giờ Dương Hoa cũng lớn, một mình ông không thể quản lý cả công ty được, có sai sót cũng là bình thường”.
Chắc là nhìn ra được sự căng thẳng của Mã Hải, nên Lâm Chính liền nói thẳng.
“Nhưng dù sao đây cũng là sự sơ sót của tôi, Chủ tịch Lâm, xin cậu hãy trừng phạt tôi”, Mã Hải nhỏ giọng đáp.
“Tôi đã nói rồi, không liên quan đến ông, việc cần làm bây giờ là xử lý sạch sẽ những kẻ được đối phương cài vào nội bộ chúng ta”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi đã làm rồi! Trong vòng một ngày là có thể lôi bằng được hết ra!”.
“Chuyện này liên quan đến quá nhiều mặt, từ giám đốc đến bảo vệ ở cổng đều có người của bọn họ, nếu giải quyết toàn bộ trong một lúc, liệu có ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của Dương Hoa không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Việc này… chắc chắn là có, có mấy chức vụ thuộc vị trí cực kỳ quan trọng, phải có nhân tài mảng kỹ thuật đúng chuyên ngành bổ sung vào, nếu không việc vận hành của công ty sẽ xảy ra vấn đề”.
“Mất bao lâu để tuyển người mới?”.
“Nhanh nhất cũng phải một tuần!”.
“Nói vậy là… muốn đuổi việc những người này thì phải mất ít nhất một tuần?”.
“Chủ tịch Lâm, nếu đã phát hiện ra, thì đương nhiên phải nhanh chóng đuổi việc bọn họ, huống hồ hiện giờ Dương Hoa của chúng ta bốn phía là địch. Nếu có thể giải quyết sớm, dù có thương gân động cốt thì cũng không tiếc”, Mã Hải rất nôn nóng đáp.
Lâm Chính không nói gì, chỉ cúi đầu suy nghĩ.
Một lát sau, dường như anh ý thức được điều gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
“Hỏng rồi!”.
“Sao thế Chủ tịch Lâm?”, Mã Hải cũng hoảng hốt.
Lâm Chính trầm giọng đáp: “Nếu ngày mai trong phiên tòa, những người này bất ngờ đứng ra cắn ngược lại Dương Hoa, thì ông nói xem… sẽ có hậu quả gì?”.
Anh vừa dứt lời, Mã Hải cũng tái mặt, suýt nữa ngã lăn ra đất.
“Dương Hoa… sẽ tan rã sụp đổ, thân bại danh liệt…”
Mã Hải thì thào.
Tuy những người này rời đi chưa đến nỗi khiến cả Dương Hoa tê liệt, nhưng nếu bọn họ trở mặt vào thời khắc quan trọng, đứng về phía kẻ thù để vu oan cho Dương Hoa, thì chắc chắn Dương Hoa có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không sạch tội. Đến lúc đó, nếu những kẻ đang rình rập Dương Hoa lại nhảy vào tranh nhau xâu xé nữa, dù Dương Hoa to lớn có thể sống sót, thì e là cũng không gượng dậy nổi, sau này cũng khó mà ngóc được đầu lên.
“Chủ tịch Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, Mã Hải gấp gáp hỏi.
Lâm Chính hít sâu một hơi, mở hai mắt ra, thấp giọng nói: “Đi gọi một cuộc điện thoại cho tôi!”.