Văn phòng Luật sư Khang Gia Hào nằm chéo đối diện với công ty Dương Hoa, chỉ cách nhau một cây cầu đi bộ trên cao.
Lúc này, Khang Gia Hào đã hủy bỏ tất cả những vụ án có thể hủy bỏ, gác lại tất cả những vụ án có thể gác lại, toàn bộ công ty đều dồn hết tâm huyết vào việc xử lý vụ án Phạm Lạc, Văn Lệ kiện Tập đoàn Dương Hoa lừa gạt hợp đồng.
Khang Gia Hào biết rằng nếu vụ án này không được giải quyết, thì công ty luật này và thậm chí ngay cả ông ta cũng không cần phải tiếp tục tồn tại.
Thật ra chỉ cần hai người Phạm Lạc và Văn Lệ muốn khởi kiện Dương Hoa, ông ta và Kỷ Văn chắc chắn có thể giải quyết được.
Nhưng sau một số điều tra, ông ta thấy rằng vụ kiện này không đơn giản như ông ta nghĩ.
Đứng sau chuyện này không chỉ có hai người Phạm Lạc và Văn Lệ mà còn có rất nhiều ông lớn trong làng giải trí và giới điện ảnh, thậm chí cả công ty Hoàng Ngu cũng bị kéo xuống nước.
Ngoài ra, một số công ty lớn nổi tiếng ở trong nước cũng tham gia, thậm chí cả Tập đoàn Cao Thị – một công ty đa quốc gia được xếp hạng trong top năm trăm công ty lớn nhất thế giới cũng góp mặt.
Nếu là như vậy thì quá khó giải quyết!
“Ông Khang, sếp Mã gửi đến một tài liệu mật, ông tới xem đi!”, lúc này, Kỷ Văn bên kia xách túi tài liệu bước nhanh tới.
Khang Gia Hào hơi cau mày, dừng lại việc đang làm, cầm lấy túi hồ sơ rồi nhanh chóng mở ra và liếc nhìn.
Chỉ đơn giản liếc nhìn một chút, sắc mặt Khang Gia Hào lập tức trở nên rất khó coi.
“Chuyện gay go đến mức này rồi sao…” Khang Gia Hào lẩm bẩm.
“Ông Khang, sao vậy?” Kỷ Văn vội hỏi.
Khang Gia Hào đưa tài liệu cho anh ta.
Kỷ Văn liếc nhìn vài lần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tay cầm tài liệu run lẩy bẩy.
“Cái này… Cái này… Sao lại thế này…”, Kỷ Văn hơi hoảng sợ.
“Chờ đã! Mọi chuyện còn chưa còn chưa nghiêm trọng như vậy. May là Chủ tịch Lâm sáng suốt phát hiện ra rất nhiều nội gián, chúng ta vẫn còn thời gian để chuẩn bị. Nếu những nội gián này không bị bắt thì chúng ta không có chuẩn bị gì ra tòa cũng bị bọn họ đánh úp bất ngờ, vậy thì chúng ta sẽ thua đậm!”, Khang Gia Hào trịnh trọng nói.
“Ông nói đúng, Chủ tịch Lâm không bứt dây động rừng, những nội gián này không biết mình bại lộ, chúng ta hoàn toàn có thể làm ầm ĩ lên, chẳng qua… Ngày mai phiên tòa bắt đầu, chúng ta còn kịp không?” Kỷ Văn hơi lo lắng.
“Chắc là… Kịp…” Khang Gia Hào xoa huyệt Thái dương.
Ông ta đã một ngày một đêm không được chợp mắt.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này, phải tranh thủ từng phút từng giây, càng chuẩn bị kỹ càng, cơ hội thắng kiện càng cao.
“Cử người điều tra mối quan hệ hợp tác giữa những người trong danh sách này với Công ty Hoàng Ngu, Tập đoàn Cao Thị và các công ty khác! Trước khi trời tối, cậu phải giao nó cho tôi!” Khang Gia Hào đưa tài liệu cho Kỳ Văn.
"Được!"
Kỷ Văn gật đầu, rồi ra ngoài làm việc.
Nhưng vào lúc này…
Tạch!
Một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy từ phòng tài liệu bên cạnh.
“Cháy! Cháy rồi!”
“Nhanh, lấy bình chữa cháy!”
“Mau dập lửa!”
Bốn phía vang lên tiếng la hét hoảng loạn.
Văn phòng luật sư nhất thời hỗn loạn lên.
Mọi người vội vàng dừng mọi việc đang làm, lao vào dập lửa.
Cũng may xung quanh phòng tài liệu đặt rất nhiều bình chữa cháy, mọi người mang theo bình chữa cháy thuần thục dập tắt đám lửa không lớn lắm.
Vẻ mặt Khang Gia Hào và Kỷ Văn cũng thay đổi ngay lập tức.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, vẻ mặt Khang Gia Hào nghiêm túc bước nhanh tới.
Một nhóm người tụ tập trước phòng tài liệu, trong đó có một ông già cầm chổi.
“Luật sư Khang, ông Vương là nhân viên quét dọn vệ sinh vô tình làm rơi đầu thuốc lá vào phòng tài liệu!”, một nhân làm việc trong văn phòng giải thích
“Không phải văn phòng có quy định cấm hút thuốc sao? Ông Vương, tại sao ông vẫn hút thuốc ở đây?” Kỷ Văn tức giận nói.
“Tôi không biết chữ”, ông Vương khoảng sáu mươi tuổi, vẻ mặt hơi mơ hồ.
“Trước đây cũng không thấy ông hút thuốc, sao hôm nay đột nhiên hút, lại còn đốt phòng tài liệu?”, mặt Kỷ Văn đỏ bừng, vội vàng hỏi.
Ông Vương không giải thích được, nên dứt khoát không nói gì nữa.
Kỷ Văn vàng thêm tức giận.
Khang Gia Hào đi vào bên trong phòng tài liệu, nhìn lướt qua.
“Ông Khang, bị đốt nhiều không?” Kỷ Văn vội vàng hỏi.
“Không nhiều, nhưng thứ bị đốt cháy chính là tập tài liệu quan trọng nhất, tất cả đều là những tài liệu mà chúng ta đã cố gắng thu thập về vụ kiện này…” Khang Gia Hào trầm giọng nói.
“Cái gì?”
Mặt Kỷ văn tái nhợt vì sốc.
“Chắc chắn là ông ta cố ý đốt những tài liệu này!”
“Người này chẳng lẽ là do đám người Phạm Lạc cử tới?”
“Ông Vương, ông hãy nói rõ cho tôi biết, có phải ông nhận tiền của Phạm Lạc, cố ý đến đây để đốt tài liệu của chúng tôi phải không?”
“Quá ghê tởm!”
“Già mà không biết tự trọng!”
“Đồ phản bội!”
Những người xung quanh không ngừng chỉ trích.
Nhưng ông Vương vẫn nhắm mắt và không nói gì cả, bỏ ngoài tai những lời chửi rủa của mấy người xung quanh.
“Báo cảnh sát đi!”, Khang Gia Hào trầm giọng nói.
Mọi người gật đầu.
Ngay sau đó, người từ đồn công an tới, đưa ông Vương đi điều tra.
Khang Gia Hào đi vào phòng tài liệu, nhìn tài liệu đã bị đốt thành tro, nặng nề thở dài
“Ông Khang, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Kỷ Văn nghiêm túc hỏi.
“Cậu hỏi tôi… thì tôi hỏi ai? Lần này… Quá khó khăn…” Khang Gia Hào khàn giọng nói, trong mắt đầy vẻ phiền muộn, cả người không còn sức lực để nói chuyện.
Những người xung quanh không nói gì, tất cả bọn họ đều sa sút tinh thần.
Không ai ngờ rằng đối phương sẽ nhằm vào Khang Gia Hào…
Trong văn phòng luật sư tràn ngập bầu không khí mất mát hụt hẫng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng cười nhạt truyền đến.
“Sao vậy? Khang Gia Hào, Kỷ Văn, các người chỉ có chút trình độ này thôi sao?”
Vừa dứt lời, mọi người cùng nhìn về phía cửa, thấy vài bóng dáng đang đi vào văn phòng luật sư.
Người đi đầu chính là Phương Thị Dân, một trong ba đoàn luật sư Yên Kinh!
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Nhưng điều càng khiến người khác kinh ngạc là hai người đi theo sau Phương Thị Dân.