Tất cả mọi người ở đây kể cả thẩm phán Lưu đều cảm thấy trí thông minh của mình giống như bị người ta sỉ nhục.
Tất cả mọi người đều vô thức cho rằng Lâm Chính vốn là một người nghèo từ ngữ, cũng có nghĩa là anh đã mặc nhận, chỉ là mặt dày không thừa nhận mà thôi.
Hùng Mẫn Sinh cười thành tiếng.
“Ba luật sư lớn? Chỉ thế mà thôi!”.
Ông ta vốn dĩ vẫn còn rất kiêng dè, nhưng thấy ba luật sư lớn ở Yên Kinh ai nấy giống như đến để uống trà, không chuẩn bị gì cả, hoàn toàn bị mình dắt mũi.
“Cậu Lâm, cậu không nói, không thừa nhận, không sao cả, chúng tôi đều biết cậu thật sự đã trốn thuế. Bởi vì cậu không thể giải thích lô hàng ba trăm triệu tệ đó đi đâu, cậu không thể giải thích với bất cứ ai!”, Hùng Mẫn Sinh cười nhạt nói.
“Luật sư nguyên cáo, nếu ông còn phỉ báng thân chủ của tôi nữa, tôi nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm của ông!”.
“Tôi không phỉ báng!”.
“Ông không có bất cứ chứng cứ gì là ông đang phỉ báng!”.
“Chứng cứ, chẳng lẽ cái đó không phải sao?”.
“Chỉ dựa vào nó e rằng không đủ để chứng minh tất cả”, Phan Long nhìn về phía thẩm phán.
Thẩm phán suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu đáp: “Tài liệu này không đủ uy tín, cũng không thể dựa vào cái này mà quyết định bản án, cho nên nó chỉ có thể dùng để tham khảo, không thể định tội!”.
“Thưa quý tòa, xin đừng vội, chúng tôi có người làm chứng!”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
Ông ta vừa dứt lớn, cửa lớn mở ra, một nhóm người được dẫn vào trong, đi đến trước tòa.
“Chuyện… Chuyện này sao có thể?”.
Tô Nhu ngồi trên ghế nghe xét xử cũng đứng bật dậy, nhìn đám người đó mà không thể tin nổi.
“Những người này… đều là nhân viên của công ty Dương Hoa, hơn nữa… chức vụ không thấp, ít nhất cũng ở tầng giữa”, Tô Nhu tái mặt, nói năng lắp bắp.
Cô vừa dứt lời, người bên cạnh đều giật mình.
Tô Dư kinh ngạc.
“Sao nhân viên của Dương Hoa lại đến đây?”.
“Bọn họ định làm gì?”.
“Chẳng lẽ… bọn họ đều đến để chỉ nhận cậu Lâm?”.
“Thế… thế này là sao?”.
Tất cả mọi người đều hoang mang, ngạc nhiên lên tiếng.
Không ai ngờ Hùng Mẫn Sinh còn có chiêu này…
“Yên lặng, yên lặng!”.
Thẩm phán lại gõ búa gỗ.
Trong tòa yên tĩnh lại, nhưng trên mặt ai cũng in đậm nỗi nghi hoặc.
“Thưa quý tòa, xin cho tôi được giới thiệu, người này là Thành Chính, phó phòng tài vụ của công ty con dưới trướng công ty Dương Hoa. Thật ra, người này cũng hỗ trợ tài vụ của công ty mẹ Dương Hoa đối chiếu sổ sách, v.v… Thành Chính, mời cậu nói ra những gì cậu muốn nói trước tòa đi”, Hùng Mẫn Sinh mỉm cười nói.
“Được”, Thành Chính gật đầu, sau đó lên tiếng: “Thưa quý tòa, thật ra Chủ tịch Lâm của chúng tôi luôn có hành vi trốn thuế, hơn nữa không phải một tháng mà là tháng nào cũng vậy. Con số rất đáng kinh ngạc, một số tiền khổng lồ! Nhưng trước kia anh ta xử lý rất tốt, chỉ có lần này sơ suất để lại sơ hở”.
Nói xong, Thành Chính lấy một tờ tài liệu từ cặp sách mang theo bên mình ra, đưa lên.
“Thưa quý tòa, đây là chứng cứ liên quan đến việc trốn thuế của Tập đoàn Dương Hoa mà tôi thu thập được. Ngoài nó ra, tôi còn có video bọn họ vận chuyển hàng hóa. Mỗi một hộp thuốc trong video đó đều không được liệt kê vào số lượng tiêu thụ của Dương Hoa. Khi báo cáo lên trên, tất cả đều biến thành thuốc không phù hợp chất lượng bị tiêu hủy, trên thực tế chúng đều được chuyển đi. Thưa quý tòa, tôi có thể cho mọi người xem đoạn video đó”, Thành Chính nói.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Xin mời chiếu lên đi”, thẩm phán nghiêm túc nói.
Thành Chính lập tức tìm video trong điện thoại, chiếu lên màn hình lớn.
Trong nháy mắt, tòa án lại rộ lên xôn xao, tất cả sôi sục.
Trên video chiếu cảnh y hệt lời nói của Thành Chính.
Nhà máy dược phẩm dưới trướng Dương Hoa đúng là sản xuất thuốc và vận chuyển đi từng lô. Số thuốc đó… không hề được chuyển tới các tiệm thuốc ở các nơi…
“Nếu quý tòa không tin tôi, những người bên cạnh tôi đều có thể chứng minh. Bọn họ đều là nhân viên tầng trung của Tập đoàn Dương Hoa, cũng đã tiếp xúc với không ít thứ nội bộ công ty. Chúng tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm cho tất cả hành động và lời nói của chúng tôi!”, Thành Chính nghiêm túc nói.
Thẩm phán liếc nhìn những người đó, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.
Ông ta hít sâu một hơi, rơi vào trầm mặc.
Hùng Mẫn Sinh nhìn sang Lâm Chính, mỉm cười nói: “Bây giờ nhân chứng, vật chứng đã đầy đủ. Cậu Lâm, cậu còn gì muốn nói hay không?”.
Thành Chính này mới là sát chiêu mạnh nhất của đám người Phạm Lạc và Hùng Mẫn Sinh.
Thế này là định đẩy Lâm Chính rơi xuống địa ngục, mãi mãi không ngóc đầu lên nổi.
Tất cả mọi người ở đây đều nín thở, nhìn về phía Lâm Chính.
Chờ đợi xem anh có thể đưa ra lời giải thích hợp lý gì.
Nhưng… Lâm Chính vẫn trả lời một cách sống chết mặc bây.
“Tôi thật sự không thể nói…”.
“Thưa quý tòa, có thể tuyên án rồi”, Hùng Mẫn Sinh lắc đầu khẽ cười.
Người xung quanh đều thổn thức, vô cùng thất vọng.
Thẩm phán bình tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Chính, thấy anh không có ý định tiếp tục lên tiếng, bèn cầm búa gỗ ở bên cạnh lên, định gõ búa tuyên án.
Đúng lúc đó, Thu Huyền Sinh mãi không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thưa quý tòa, có thể cho phép tôi hỏi nguyên cáo một câu trước khi tuyên án hay không?”.
Ông ta vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta.
“Đương nhiên có thể”, thẩm phán gật đầu.
“Ông muốn hỏi gì?”, Phạm Lạc khẽ nhíu mày.
“Tôi muốn biết, vì sao cậu Phạm lại chiếm số tiền một tỷ tệ mà cậu Lâm bồi thường cho đoàn làm phim Chiến Hổ về cho riêng mình?”, Thu Huyền Sinh bình tĩnh nói.
Ông ta vừa dứt lời, Phạm Lạc và Văn Lệ biến sắc ngay tức khắc.
Hùng Mẫn Sinh cũng ngạc nhiên, nhìn về phía hai người, một dự cảm chẳng lành dâng lên…