“Ông nói cái gì? Một tỷ tệ nào? Tôi… tôi không hiểu! Tôi không biết ông đang nói gì cả!”, Phạm Lạc nhanh chóng hoàn hồn, ấp a ấp úng nói.
“Cậu Phạm, cậu quên rồi sao? Hôm qua cậu đích thân đến tập đoàn Dương Hoa, tiến hành thương lượng trong hòa bình về vấn đề hợp đồng của đoàn làm phim “Chiến Hổ”. Thực ra Chủ tịch Lâm đã ý thức được hợp đồng có vấn đề, nên đã bồi thường cho người của đoàn làm phim “Chiến Hổ”. Theo cách tính trên hợp đồng, thì khoản bồi thường này không đến một tỷ tệ, nhưng để bồi thường cho tổn thất của đoàn làm phim, cậu ấy đã bỏ ra hẳn một tỷ tệ. Ngoài khoản bồi thường ra còn là phí an ủi mấy trăm triệu tệ. Tôi vẫn luôn thấy rất tò mò, tại sao rõ ràng cậu đã lấy được khoản bồi thường rồi, nhưng vẫn muốn mang chuyện này ra tận tòa, công khai đối đầu với chúng tôi. Lẽ nào cậu đã nuốt hết một tỷ tệ kia rồi?”, Thu Huyền Sinh không nhanh không chậm đáp.
Ông ta vừa dứt lời, những người của đoàn làm phim “Chiến Hổ” đang dự phiên tòa đều như ngạt thở.
Đám người Thành Chính cũng vội vàng nhìn về phía Phạm Lạc, ai nấy vô cùng kinh ngạc.
“Vớ vẩn! Tôi… tôi nuốt một tỷ tệ đó lúc nào chứ? Không! Không đúng! Tôi không hề biết một tỷ tệ nào cả! Chủ tịch Lâm đưa một tỷ tệ cho tôi lúc nào? Sao tôi không biết?”, Phạm Lạc túa mồ hôi lạnh, vội vàng nói.
“Cậu Phạm, cậu không thừa nhận cũng không sao, ở đây có lịch sử chuyển khoản”, Thu Huyền Sinh nói.
“Lịch sử chuyển khoản thì có thể cho thấy điều gì chứ? Các ông chuyển tiền cho tôi, sau đó nói với tôi chuyện này, thì chẳng phải là tôi bị oan sao?”.
“Cậu Phạm, hôm qua sau khi nhận được một tỷ tệ, có phải cậu đã dùng thẻ ngân hàng không? Còn nữa, cậu có đọc tin nhắn thông báo nhận được một tỷ tệ không? Những việc này đều có thể điều tra được, thực ra lời giải thích của cậu rất miễn cưỡng”, Thu Huyền Sinh lắc đầu.
Phạm Lạc há miệng, không thốt nên lời.
Thu Huyền Sinh nói đúng.
Phạm Lạc không thể chối bỏ khoản tiền này.
“Cậu nhận một tỷ tệ của Chủ tịch Lâm thật sao?”, sắc mặt Hùng Mẫn Sinh sa sầm, lập tức hỏi.
“Tôi… tôi không có…”, Phạm Lạc không dám thừa nhận, cắn răng nhỏ giọng nói.
Chuyện anh ta dọa dẫm Chủ tịch Lâm chỉ có anh ta và Văn Lệ biết, nên khi nhận được tiền đương nhiên cũng không nói với người khác.
“Đồ ngu, đã lúc này rồi cậu còn không thừa nhận? Rốt cuộc cậu có cầm hay không? Mau nói cho tôi biết! Nếu không, tôi không biết nên đối phó thế nào đâu!”, Hùng Mẫn Sinh cuống lên, nhỏ giọng quát.
“Tôi… tôi thực sự không nhận mà…”, Phạm Lạc cũng cuống lên, nhưng rõ ràng không còn tự tin nữa.
“Phạm Lạc, nếu cậu đã cầm thì mau thừa nhận đi! Đây là cái bẫy của Chủ tịch Lâm, nếu cậu không nhanh chóng thoát ra, chỉ e cục diện sẽ có sự thay đổi”, Võ Nhân cũng nhỏ giọng nói.
“Ơ… Các ông làm ăn kiểu gì vậy? Tôi bảo các ông kiện Chủ tịch Lâm, sao ai nấy đều nhìn tôi làm gì?”, Phạm Lạc không thể hiểu nổi, dứt khoát không giải thích nữa, mà thay đổi chủ đề, gào lên.
Hai người nhíu mày.
Thực ra có hay không, bọn họ có thể nhìn ra được.
Tuy Phạm Lạc là diễn viên, nhưng hai người họ cũng là người lão luyện.
Huống hồ nếu không có chuyện này, thì sao Thu Huyền Sinh dám nói ra những lời như vậy chứ? Như vậy chẳng phải là tự bê đá đập chân mình sao?
“Phạm Lạc, tôi nói với cậu lần cuối, cậu mau thừa nhận chuyện này đi, nếu không tài khoản của cậu vô duyên vô cớ có thêm một tỷ tệ thì không thể giải thích được. Bọn họ điều tra tài khoản của cậu ngay tại tòa thì cậu không giấu được đâu!”, Hùng Mẫn Sinh lạnh lùng nhỏ giọng nói.
Toàn thân Phạm Lạc run rẩy, biết không thể ngụy biện được nữa, chỉ có thể nhỏ giọng đáp: “Thực ra… là có đưa một tỷ tệ…”
“Cậu thừa nhận ngay từ đầu có phải là xong rồi không?”.
“Luật sư Hùng, bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi nói trước, một tỷ tệ này là của tôi, không thể trả cho thằng ngốc họ Lâm kia được!”, Phạm Lạc vội nói.
Luật sư Hùng chẳng thèm đếm xỉa đến anh ta, xoay người đi, nói: “Tôi đã nói chuyện xong với thân chủ của tôi, cậu ấy quả thực đã nhận một tỷ tệ mà Chủ tịch Lâm tặng, nhưng Chủ tịch Lâm không nói cho cậu ấy biết đây là khoản bồi thường hợp đồng của đoàn làm phim “Chiến Hổ””.
“Đã ghi rõ lúc chuyển khoản rồi”.
“Chắc là cậu ấy không đọc”.
Phạm Lạc quả thực không đọc, Lâm Chính cũng chắc chắn anh ta sẽ không đọc.
“Vậy thân chủ của tôi muốn dùng một tỷ tệ này để bồi thường cho từng nhân viên của đoàn làm phim “Chiến Hổ”, chắc là không vấn đề gì chứ?”, Thu Huyền Sinh hỏi.
“Việc này… chắc là không vấn đề gì”, luật sư Hùng chần chừ một lát rồi đáp.
Phạm Lạc ở phía sau gần như muốn ngất đi.
“Luật sư Hùng, ông bị điên à? Ông không nghe thấy lời tôi vừa nói sao?”, Phạm Lạc không ngồi yên được nữa, lập tức rít gào.
“Câm miệng!”, Võ Nhân ở bên cạnh vội vàng nhắc nhở: “Cậu đừng lên tiếng, nếu không mọi chuyện sẽ hỏng bét”.
“Nhưng ông Võ…”
“Im đi!”.
Sắc mặt Võ Nhân lạnh lùng.
Phạm Lạc há miệng, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
“Nếu cậu Phạm lựa chọn lấy một tỷ tệ này ra để bồi thường, thì phiên tòa này có thể kết thúc rồi chứ?”, Thu Huyền Sinh mỉm cười nói.
“Ông vẫn chưa giải thích chuyện trốn thuế lậu thuế mà”, Phạm Lạc cắn răng, vội kêu lên.
“Việc đó không liên quan đến vụ án này”.
“Có liên quan hay không không phải do ông quyết định! Xin thẩm phán hãy ra quyết định”, Hùng Mẫn Sinh hừ một tiếng.
“Việc này… kính thưa quý tòa, tôi không ủng hộ việc tiếp tục truy hỏi”, Thu Huyền Sinh cũng tỏ vẻ khó xử, lên tiếng.
“Nếu quả thực có ích cho việc vạch trần chân tướng của vụ án, thì tôi nghĩ các ông cần phải nói rõ chuyện này”, thẩm phán Lưu nghiêm túc nói.
Ông ta vừa dứt lời, Thu Huyền Sinh liền trở nên do dự.
Một lát sau, ông ta nhìn về phía Lâm Chính.
“Thế là được rồi”.
“Được”.
Thu Huyền Sinh gật đầu, sau đó nói với thẩm phán Lưu: “Kính thưa quý tòa, tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”.
“Gọi cho ai?”.
“Người đã lấy số thuốc trị giá ba trăm triệu tệ”, Thu Huyền Sinh mỉm cười đáp.