Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 900



Hiệp hội võ thuật đương nhiên là hiệp hội do võ sĩ thành lập, đối với võ sĩ mà nói, nắm đấm luôn là cách thức tốt nhất dùng để nói chuyện, cho nên đó chính là quy tắc của hiệp hội. 

Khi hai bên không thể nào đạt được thống nhất chung thì nên dùng nắm đấm để giải quyết ai đúng ai sai. 

Nếu như có một bên từ chối thì hiệp hội võ thuật sẽ liệt bên đó vào danh sách đen, sử dụng tất cả mọi quyền hạn để trừng phạt bên đó. 

Kết quả trừng phạt này đồng nghĩa với việc huỷ diệt cả một gia tộc. 

Hiệp hội võ thuật thâm căn cố đế ở Yên Kinh, mạng lưới rộng lớn, dù là nhà họ Lương thì cũng không dám đắc tội. 

Nếu như nhà họ Lương lựa chọn từ chối thì e rằng tới ngày thứ hai, cả Yên Kinh không còn nhà họ Lương nữa. 

Đây tuyệt đối không phải là doạ dẫm, vì hiệp hội võ thuật cho tới giờ đã trừng phạt bảy gia tộc rồi. 

Nơi này không thiếu gia tộc có tầm ảnh hưởng hơn nhà họ Lương. Bảy gia tộc kia cũng không ngoại lệ, đều đã biến mất khỏi Yên Kinh. 

Cũng chính vì vậy mà hiệp hội võ thuật mới có đủ quyền uy, khiến cho người ta kính nể và tôn sùng. 

Đối mặt với lời khiêu chiến từ hiệp hội, người nhà họ Lương đều chìm vào im lặng. Đối phương đã gọi một thanh niên trẻ tuổi ra thì nhất định có sự chuẩn bị trước. 

Dù trong lớp thanh niên của nhà họ Lương không thiếu nhân tài nhưng nếu như thua thì nhà họ Lương sẽ mất hết thể diện, vì vậy không ai dám ra mặt ứng chiến. 

Lương Vệ Quốc cau mày không lên tiếng. 

Người thanh niên kia nhìn tất cả mọi người đang ngồi khắp sảnh rồi hơi cau mày, nói: “Lẽ nào là tại hạ nói chưa được rõ ràng sao? Xin thỉnh giáo!” 

“Thật ngang ngược!” 

“Tên tiểu tử này quá ngông cuồng rồi đó!” 

“Ngông cuồng? Hay là ngươi qua đó dạy cho hắn bài học?” 

“Sao còn không đi?” 

“Tôi không đánh lại được hắn, cậu nói hắn ngông cuồng, vậy cậu có thể đánh lại được hắn không?” 

“Cái này…” 

Từng giọng nói không liền mạch vang lên nhưng tuyệt nhiên không hề thấy người nhà họ Lương ra mặt. 

“Lương Vệ Quốc, nếu như nhà họ Lương không có ai thì nhận thua đi! Giao người ra thì mọi chuyện đều được giải quyết”, Trịnh Tử Nhã cười nhạt, nói. 

Lương Vệ Quốc không lên tiếng. 

Lương Huyền Mi không phục, nghiến răng nói: “Thư ký trịnh, vì sao tôi không thể ứng chiến? Tôi đánh với hắn, nếu tôi thua thì tôi đi theo các vị!” 

“Lương Huyền Mi, tôi nói rồi, cô không thể nhận lời khiêu chiến vì cô xuất thân từ đảo Vong Ưu, võ thuật mà cô dùng là võ cổ, không giống với võ của chúng tôi, như vậy thì cuộc tỉ thí này sẽ không công bằng”, Trịnh Tử Nhã lắc đầu. 

“Chị rõ ràng là sợ thua”, Lương Huyền Mi phẫn nộ. 

“Tôi chỉ làm theo quy định thôi, điều hai mươi mốt chương thứ ba trong quy định của hiệp hội võ thuật, trận đấu giữa người học võ cổ và võ thông thường không thể dùng để thể hiện quyền uy được”, Trịnh Tử Nhã lãnh đạm nói. 

“Vậy các vị phái một người biết võ cổ ra đấu với tôi!”, Lương Huyền Mi lên giọng. 

“Gấp như vậy, cô bảo tôi đi đâu tìm người được?”, Trịnh Tử Nhã lắc đầu, “vả lại, nha đầu, cô không có tư cách ra giá với tôi. Cô là người bị tình nghi, ở đây không tới lượt cô lên tiếng”. 

“Chị…”, Lương Huyền Mi tức tối. 

Lâm Chính ở bên hơi cau mày, anh không ngờ người của hiệp hội võ thuật lại hống hách ngang ngược đến vậy. 

Thế nhưng đúng lúc này lại có một nhóm người đi vào. 

“Thư ký Trịnh, nếu được thì để người của tôi thay hiệp hội đấu đi!” 

Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn, không ít người nhà họ Lương nhìn thấy người này thì sắc mặt đều khó coi tới tột độ. 

Sắc mặt của Lương Vệ Quốc cũng lạnh đi vài phần. 

Những người này đều là người nhà họ Vân. 

“Gia chủ nhà họ Vân?”, Lương Vệ Quốc hạ giọng nói một câu. 

“Lương Tam Gia không mời mà đến, xin đừng trách”, Vân Đề Lĩnh chắp tay thản nhiên nói. 

“Vân gia chủ đại giá tới đây không biết là có việc gì?”, Lương Vệ Quốc hỏi. 

“Lương Tam Gia hà tất biết rõ còn hỏi? Người nhà họ Lương đánh con trai tôi trọng thương nhập viện, lẽ nào tôi không được tới hỏi xem rốt cục vì sao ư?”, Vân Đề Lĩnh hắng giọng. 

“Ai đánh?” 

“Đương nhiên là hậu sinh mà nhà họ Lương vẫn luôn tự hào – Lương Huyền Mi”. 

“Tôi nói rồi, Huyền Mi vẫn luôn ở trong nhà, căn bản không hề rời khỏi nhà họ Lương nửa bước, sao có thể khiến Vân Đề Tụ bị thương được?” 

“Những lời thừa thãi tôi không muốn nghe nữa”, Vân Đề Tụ chẳng buồn nghe giải thích mà chắp tay với Trịnh Tử Nhã: “Thư ký trịnh, con trai cả của tôi là Vân Quan Thương cũng là truyền nhân của tông phái võ cổ, võ học cũng có thể coi là tạm ổn, nếu thư ký Trịnh không chê thì trận đấu này để con trai tôi đấu!” 

“Ồ? Quan Thương trở về từ bao giờ vậy?”, Trịnh Tử Nhã nhìn sang người thanh niên khí thế hiên ngang đứng cạnh Vân Đề Lĩnh mà đôi mắt không khỏi sáng lên. 

“Em mới về sáng nay, còn chưa kịp nghỉ ngơi thì nghe tin em trai xảy ra chuyện. Thư ký Trịnh, cho dù thế nào thì trận đấu này xin hãy để em được ra mặt thay”, Vân Quan Thương nói với giọng lạnh lùng. 

Thư kí Trịnh nhìn về phía Vân Đề Lĩnh. 

Vân Đề Lĩnh khẽ gật đầu. 

Thấy thái độ đó của Vân Đề Lĩnh, Trịnh Tử Nhã cũng gật đầu đồng ý. 

“Vân Đề Lĩnh và Vân Quan Thương đều là người của hiệp hội võ thuật chúng ta, theo lí mà nói thì bọn họ cũng có thể đại diện cho hiệp hội, cho nên trận đấu này sẽ do Vân Quan Thương thay mặt hiệp hội giao đấu, phía nhà họ Lương chắc chắn do Lương Huyền Mi ứng chiến phải không?” 

Dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người nhất loạt nhìn về phía Lương Huyền Mi. 

“Huyền Mi, cháu chắc chắn muốn đánh chứ?”, Lương Vệ Quốc bất giác đưa mắt nhìn. 

“Vận mệnh nằm trong tay cháu thì tốt hơn là giao cho người khác”, Lương Huyền Mi cắn răng. 

“Vậy được, cháu đã quyết tâm thì chúng ta cũng không phản đối nữa. Phong Nghiêm, cháu thấy sao?”, Lương Vệ Quốc hỏi. 

“Cháu không có ý kiến gì”, Lương Phong Nghiêm đáp lời. 

“Được!” 

Lương Vệ Quốc gật đầu khẽ phất tay. 

Lúc này, người nhà họ Lương trên sảnh đồng loạt lùi về sau một bước. 

“Quan Thương, phải trút giận thay cho em con, đừng để mất mặt nhà họ Vân, biết chưa?”, gia chủ nhà họ Vân dặn dò. 

“Vâng, thưa bố!”, Vân Quan Thương gật đầu sau đó tiến lên vài bước. 

Người thanh niên kia hậm hực lùi về sau. 

Lương Huyền Mi mặt mày nóng bừng phẫn nộ, đôi tay nắm chặt. 

Mọi hành động mà nhà họ Vân làm thực sự thể hiện ức hiếp người quá đáng. 

Hai bên vào tư thế, vô số cặp mắt chăm chú quan sát hai người. 

“Chuẩn bị xong chưa?”, Lương Huyền Mi nghiến răng. 

“Tôi sẽ không vì cô là con gái mà ra tay nương tình đâu, cô khiến em tôi bị thương, lại khiến gia tộc của tôi mất hết thể diện. Hôm nay tôi sẽ đòi lại tất cả!”, Vân Quan Thương lên giọng đáp lời. 

“Vậy thì phải xem cậu có bản lĩnh này hay không đã. Tiếp chiêu!” 

Lương Huyền Mi gằn giọng sau đó cứ thế xông lên, hai bàn tay như hai con rắn trông hết sức mềm dẻo nhưng giây phút lại gần Vân Quan Thương thì đột nhiên như tiếp xúc với điện, cứ thế sát phạt về vị trí yết hầu của cậu ta. 

Chiêu này đúng là chiêu hiểm chí mạng! 

Thế nhưng Vân Quan Thương cũng không phải vừa. 

Cậu ta hắng giọng, lật tay tung một đòn xuống dưới gạt tay Lương Huyền Mi ra, đồng thời ra một chưởng thật mạnh hướng về phía vai Lương Huyền Mi. 

So về tốc độ và lực đạo thì Vân Quan Thương không hề kém cạnh so với Lương Huyền Mi, ngược lại còn nhanh hơn rất nhiều! 

Bịch! 

Phần vai của Lương Huyền Mi cứ thế chịu một chưởng đánh, cả cơ thể cô liên tiếp lùi về sau.