Hiện trường đột nhiên vang lên loạt tiếng ồn ào huyên náo. Mới chiêu đầu tiên mà Lương Huyền Mi đã yếu thế sao?
Cô ấy chính là đệ tử của đảo Vong Ưu, trong lớp trẻ của nhà họ Lương, không một ai là đối thủ của cô, vậy mà Vân Quan Thương lại lợi hại vậy sao?
Không ít người tỏ ra kinh ngạc.
Lương Huyền Mi cũng cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn không từ bỏ, cô lại lần nữa sát phạt qua.
“Võ học của đảo Vong Ưu? Chẳng qua cũng đến thế mà thôi”, Vân Quan Thương lắc đầu, vẻ mặt dương dương đắc ý, cậu ta tiếp tục chặn đòn.
Chiêu pháp của cậu ta linh hoạt uyển chuyển, thành thục điêu luyện, vả lại còn dễ dàng phá được chiêu pháp của Lương Huyền Mi, cho dù Lương Huyền Mi dùng chiêu thức kinh người đến thế nào thì dường như cũng đều bị Vân Quan Thương nhìn thấu và đều bị hoá giải.
Cả hai người đánh tới mức kịch liệt.
Rất nhiều bàn ghế đều bị hỏng, những người xung quanh liên tục lùi về sau và lui ra khỏi đại sảnh.
Thế nhưng kể cả hai bên giao đấu kịch liệt như vậy thì Lương Huyền Mi từ đầu đến cuối cũng không chiếm được chút ưu thế nào.
“Không ngờ trình độ võ học của Quan Thương đã đạt tới mức này rồi, thật khiến người ta kinh ngạc”, Trịnh Tử Nhã sáng mắt lên không nhịn được mà lên tiếng.
“Quan Thương tài năng thiên bẩm vốn không tồi, lại thêm có danh sư chỉ dạy, thực lực đương nhiên không tầm thường, chỉ tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội, không gặp được người có Thiên Kiêu Lệnh, nếu không thì với khả năng của nó thì việc có được một tấm Thiên Kiêu Lệnh có gì là khó?”, Vân Đề Lĩnh mỉm cười nói.
“Vân gia chủ, nếu thời gian cho phép thì lát nữa khi việc này kết thúc, tôi muốn mời Quan Thương tới hiệp hội võ thuật lên lớp một buổi giao lưu về kinh nghiệm võ học, ông thấy sao?”, Trịnh Tử Nhã mỉm cười, hỏi.
“Không thành vấn đề, trên thực tế Quan Thương cũng có suy nghĩ này”, Vân Đề Lĩnh đáp.
“Tốt quá, vậy thì tốt quá”, Trịnh Tử Nhã gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn về phía Vân Quan Thương thêm phần hài lòng.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Những tiếng động vang lên không ngừng. Đây đều là âm thanh mà Lương Huyền Mi bị đánh vọng lại.
Người nhà họ Lương tỏ ra vô cùng lo lắng, không ai ngờ rằng Vân Quan Thương lại lợi hại đến vậy, đến cả Lương Huyền Mi cũng không phải là đối thủ.
“Không phải cô ấy là đệ tử của đảo Vong Ưu sao? Võ học của đảo Vong ưu sao lại kém như vậy chứ?”
“Sao tôi lại thấy Quan Thương đánh cô ấy mà còn chưa dùng hết toàn lực nhỉ?”
“Nhìn tình thế này có khi sắp thua rồi”.
“Xong rồi, xong rồi, danh tiếng của nhà họ Lương chúng ta sắp bị huỷ hoại rồi”.
“Trước kia toàn thấy cô ta lên mặt dạy người, hống hách ngang ngược, giờ thì sắp thân bại danh liệt đến nơi rồi!”
“Đáng đời!”
Một vài người nhà họ Lương vừa lo lắng vừa mỉa mai.
Tất cả đều có thể nhìn ra Lương Huyền Mi căn bản không phải là đối thủ của Vân Quan Thương.
Thế nhưng cô sống chết không chấp nhận thua cuộc, cho dù bị đánh lùi cả hàng chục ngàn lần thì vẫn hiên ngang không chịu khuất phục.
Lòng kiên trì của Lương Huyền Mi là tốt thế nhưng trình độ võ học của cô từ đầu tới cuối không bằng Vân Quan Thương.
Thực lực của Vân Quan Thương nếu là ở đảo Vong Ưu thì ít nhất cũng ở trình nội đảo, còn Lương Huyền Mi chỉ là đệ tử ngoại đảo. Thực sự thì cô vẫn chưa được tiếp xúc với võ học cổ thực thụ, còn lúc này người mà cô phải đối mặt là Vân Quan Thương dày công tu luyện võ cổ, sao cô có thể chiếm ưu thế cho được?
Lúc này, Vân Quan Thương đột nhiên nắm được cơ hội, cứ thế khoá chặt lấy một tay của Lương Huyền Mi và ôm chặt lấy cô.
Lương Huyền Mi khó thở, lập tức giơ một tay lên tấn công. Thế nhưng Vân Quan Thương đã nhanh chóng giơ luôn tay còn lại lên như cây đao ghì chặt vào cổ tay Lương Huyền Mi.
Rắc!
Âm thanh chói tai vang lên.
“Hự...”
Lương Huyền Mi đau đớn gần như ngất xỉu, khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt, mồ vã ra đầy trán.
“Woa...”
Xung quanh lại vang lên tiếng ồn ào huyên náo.
Lương Phong Nghiêm đứng bật dậy: “Huyền Mi!”
Lương Vệ Quốc cau mày sâu hơn, ông không nói lời nào nhưng bàn tay đặt trên tay vịn đã ấn xuống thật chặt.
Tất cả đều có thể nhìn ra xương của Lương Huyền Mi đã gãy.
Bàn tay kia của cô cứ thế buông thõng không còn chút sức lực.
“Tiện nhân!”
Vân Quan Thương cứ thế giơ bàn tay lên bạt thẳng vào mặt Lương Huyền Mi.
Bốp!
Cái tát chát chúa vang lên đinh tai.
Khuôn mặt Lương Huyền Mi lập tức xuất hiện dấu tay rõ mồn một.
Vân Quan Thương lại lần nữa giơ tay lên giáng tiếp một cái bạt.
Bốp!
Lại là tiếng tát chát chúa vang lên.
“Dừng tay!”
Lương Phong Nghiêm không thể đứng yên nhìn tiếp được nữa. Các tiền bối nhà họ Lương cũng không thể nhẫn nhịn thêm.
Đây không chỉ là cái bạt giáng vào Lương Huyền Mi mà còn giáng vào nhà họ Lương.
Lúc này có không ít người tiến lên trước.
“Người nhà họ Vân mà cô có thể đụng tới sao? Cô tưởng rằng cô học được vài chiêu võ quèn ở đảo Vong Ưu mà có thể tác oai tác quái bên ngoài sao? Tôi sẽ phế đi võ công của cô, xem cô còn ngông cuồng đến mức nào?”, Vân Quan Thương phẫn nộ, tiếp đó bàn tay hoá thành đao thủ, vòng qua phần cổ của Lương Huyền Mi và chặt vào phần xương sống của cô.
Đây là cách đánh hung bạo và tàn độc đến thế nào chứ.
Lương Huyền Mi khó thở, đôi mắt mở trừng to.
Nếu như bị đánh trúng thì nửa phần đời về sau cô chỉ có thể sống trên giường!
Rất nhiều người như ngừng thở. Thế nhưng ngay giây phút ngàn cân treo sợi tóc ấy, một bàn tay đột nhiên khoá chặt tay Vân Quan Thương.
Vân Quan Thương dùng lực thật mạnh nhưng nhận ra cánh tay căn bản không thể nào di chuyển được.
Cậu ta quay đầu nhìn và thấy Lâm Chính không biết đã đứng bên cạnh mình từ bao giờ...
“Đủ rồi”, Lâm Chính lạnh giọng lên tiếng.
“Cậu là ai?”, Vân Quan Thương cau mày.
“Nhà họ Lương có ý gì? Công khai can thiệp vào trận đấu sao?”, Trịnh Tử Nhã bình tĩnh lên tiếng.
Lương Vệ Quốc hít vào một hơi thật sâu sau đó đưa mắt nhìn sang Lâm Chính, khuôn mặt hết sức phức tạp.