“Đương nhiên có ý kiến!”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Có người mời tôi tham gia buổi tiệc, sao lại xem là xâm nhập bất hợp pháp?”.
“Có người mời anh đến đây? Vậy anh nói xem người ở đây ai đã mời anh đến? Tô Nhu không tính! Cô ấy chỉ đến đây bàn việc làm ăn, nói trắng ra cô ấy không phải khách ở đây!”, Trương Hi cười nhạt nói.
“Không phải Tiểu Nhu mời tôi đến đây, là cô Anna mời tôi đến”, Lâm Chính im lặng trong giây lát rồi lên tiếng.
Mọi người ngạc nhiên.
“Cô Anna?”, Trương Hi nhíu mày, nhìn về phía Sở Diêu Hàng.
“Không thể nào!”, Sở Diêu Hàng hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Sảnh tiệc của cô Anna ở trên lầu, hơn nữa trên đó đều là khách quý. Tôi bao trọn khách sạn này, đặc biệt nhượng cho bọn họ sảnh tiệc hào hoa trên lầu. Lâm Chính, cô Anna là người thế nào, sao cô ấy lại mời cậu được? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày!”.
“Cậu Sở, cô Anna là ai?”, trong đám đông có người cẩn trọng hỏi.
“Phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế Quốc tế, cô Anna Emma!”, Sở Diêu Hàng bình tĩnh nói.
Dứt lời, mọi người đều ồ lên.
“Cái gì? Là người đó sao?”.
“Trời ạ, đó là nhân vật nổi tiếng thế giới đấy!”.
“Nghe nói cô ấy còn có quan hệ mật thiết với Tổ chức Y tế Thế giới và Liên Hợp Quốc”.
“Không ngờ cậu Sở còn quen biết cả cô Anna, lợi hại quá”.
Mọi người âm thầm chậc lưỡi, ai nấy nhìn về phía Sở Diêu Hàng với ánh mắt đầy tôn kính.
“Người cao quý như cô Anna lại mời một kẻ vô dụng như anh tham gia bữa tiệc, ha ha, ai tin được?”, Tiểu Nhiễm đứng đó, cười giễu nói.
“Chuyện nghìn lẻ một đêm!”, có người lắc đầu.
“Trừ khi heo nái biết leo cây!”, có người lạnh lùng nói.
“Tổng giám đốc Trương, nên làm thế nào chắc không cần tôi dạy ông nữa nhỉ?”, Sở Diêu Hàng lạnh nhạt nói.
Tổng giám đốc Trương gật đầu, nói: “Bắt kẻ xâm nhập bất hợp pháp này lại, giao cho cảnh sát!”.
“Vâng thưa Tổng giám đốc!”.
Hai người bảo vệ vóc dáng cao lớn lập tức tiến tới.
Lâm Chính không động đậy, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
Đám người Tiểu Nhiễm, chị Mai, Trương Hi đều cười khẩy.
Hiện trường không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều mang tâm thái xem kịch hay nhìn Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính nhắm hai mắt lại.
Không ai biết anh đã nổi giận.
Nhưng không quan trọng.
Bởi vì đến nay vẫn chưa có ai nếm qua lửa giận của anh!
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng hét đầy đau khổ chợt vang lên.
“Dừng tay!”.
Mọi người ngẩn ra, đồng loạt nhìn sang chỗ phát ra âm thanh.
Lại thấy Tô Nhu giàn giụa nước mắt đi tới.
“Nhu Nhu”, Sở Diêu Hàng vội vàng tiến tới.
Tô Nhu nghiến răng, đau khổ nói: “Để anh ấy rời khỏi đây, chuyện cậu nói, tôi… sẽ cân nhắc…”.
Sở Diêu Hàng mừng rỡ.
Lâm Chính đi tới kéo tay cô, lạnh lùng nói: “Em đi về với anh”.
“Anh đừng có quậy nữa được không?”, Tô Nhu hất tay anh ra, đau khổ hét lên.
Vành mắt cô đỏ ửng, nước mắt ròng ròng.
Lâm Chính sửng sốt.
“Anh có biết anh đắc tội với ai rồi không? Nếu anh bị bắt giam, anh nghĩ anh còn có thể ra ngoài được à? Trước kia em đã bảo anh đi rồi, sao anh lại không đi? Sao lại không đi?”.
Tô Nhu vừa khóc vừa nói, vẻ mặt vô cùng bất lực, tràn đầy tuyệt vọng.
Cô biết, nếu để những người này đưa Lâm Chính đi, kết cục của Lâm Chính sẽ rất thê thảm.
Dù Sở Diêu Hàng không nhằm vào Lâm Chính, những người nịnh nọt vây quanh anh ta chắc chắn sẽ không buông tha cho Lâm Chính.
Sở Diêu Hàng biết đây là cơ hội tốt nhất của anh ta.
Chỉ cần anh ta tiếp tục gây áp lực cho Lâm Chính, Tô Nhu nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của anh ta.
Mặc dù Tô Nhu không có nhiều tình cảm với Lâm Chính, nhưng cô rất xem trọng danh phận vợ chồng, cho nên cô chắc chắn sẽ bảo vệ Lâm Chính!
“Tổng giám đốc Trương!”, Sở Diêu Hàng quát lên.
“Cậu Sở yên tâm! Đưa người đi cho tôi!”, Tổng giám đốc Trương lập tức la lên.
“Là các người ép tôi đấy!”.
Lâm Chính nhìn chằm chằm Sở Diêu Hàng bằng ánh mắt lạnh băng, sau đó định ra tay.
Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói kích động mừng rỡ bỗng vang lên từ nơi cửa.
“Cậu Lâm! Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu rồi!”.
Nói xong, một bóng người vội vã chạy đến, gập người chín mươi độ với Lâm Chính: “Cậu Lâm, chuyện lần trước đều là lỗi của tôi, dù có thế nào, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”.
Người nơi đây đều trợn tròn mắt.
“Đây là… chú Mạc Thanh?”, Sở Diêu Hàng kinh hoảng.
Tổng giám đốc Trương cũng nhận ra người này, ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhiệm Mạc, ông đang làm gì vậy?”.
Mạc Thanh không đếm xỉa đến sự ngạc nhiên của bọn họ, giữ tư thế cúi người, không động đậy.
Nhưng Lâm Chính lại không lên tiếng.
Mạc Thanh cắn răng, giống như đã hạ quyết tâm gì đó, đột nhiên cong hai đầu gối quỳ xuống đất.
“Nếu cậu Lâm không chịu tha thứ cho tôi, Mạc Thanh sẽ quỳ mãi ở đây!”.
Cảnh này xuất hiện, sảnh tiệc nhốn nháo bỗng chốc yên lặng.
Khoảnh khắc này, nhịp tim và hơi thở của tất cả mọi người đều rơi mất một nhịp…