Không ai dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Rất nhiều người dụi mắt, hi vọng tất cả chỉ là ảo giác.
Bao gồm cả Sở Diêu Hoàng và Tổng giám đốc Trương. Thế nhưng thực tế hết sức phũ phàng.
“Chú…chú Mạc”, Sở Diêu Hoàng run rẩy kêu lên.
Tuổi của Mạc Thanh không lớn hơn Sở Diêu Hoàng là bao, nhưng vì thân phận nên phải gọi một tiếng là chú.
Thế nhưng hôm nay người mà Sở Diêu Hoàng gọi là chú…lại đang quỳ trước mặt Lâm Chính sao?
Điên rồi chắc? Thế giới này bị làm sao thế?
Mạc Thanh quỳ trước một kẻ ăn bám?
Sở Diêu Hàng cảm thấy đầu mình sắp nổ tung. Những người có mặt trong đại sảnh đều không dám lên tiếng.
Cảnh tượng quá sốc, tư duy của rất nhiều người đã không còn hoạt động được nữa. Giờ họ như bị dừng hình vậy.
Đương nhiên, người bị sốc nhất chính là Tô Nhu. Cô không biết Mạc Thanh. Nhưng dù là một người bình thường thì cũng không thể nào quỳ xuống trước mặt Lâm Chính như vậy được.
Cả Giang Thành này có ai mà không biết chồng của cô là một kẻ ăn bám chứ. Quỳ dưới chân một người như vậy thì sau này Mạc Thanh sống kiểu gì ở Giang Thành đây?
Nhưng Mạc Thanh không nghĩ như vậy. Đầu gối người đàn ông dát vàng, quỳ xuống là xỉ nhục. Thế nhưng…ông ta phải làm vậy thôi.
Ông ta quỳ là vì Trung y của Hoa Quốc.
Nếu ông ta không quỳ, vị thần y này một khi tức giận đi theo Hàn Thành, gia nhập hội bác sĩ của Hàn Thành thì sẽ là một tổn thất cực lớn đối với Trung y Hoa Quốc. Và như vậy thì ông ta cũng sẽ trở thành tội đồ.
Nghiệp này do ông ta tạo ra, ông ta phải hóa giải. Nên cái quỳ gối này là xứng đáng.
Chỉ có điều Lâm Chính không hề có hứng thú với Mạc Thanh.
“Tránh ra”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Mạc Thanh sững sờ, nhìn vẻ lạnh lùng của Lâm Chính. Ông ta ý thức được tình hình không ổn bèn lui qua một bên.
Lâm Chính cầm tay Tô Nhu nhanh chóng bước ra ngoài.
“Lâm Chính…”, Tô Nhu lúng túng.
Chuyện thành ra thế này thì không thể cùng Sở Diêu Hoàng bàn chuyện được nữa. Cô hơi thất vọng, và hơn hết là cảm thấy bất lực.
“Đứng lại! Ai cho các người đi vậy?”, lúc này, chị Mai bước ra, chặn hai người lại.
Sở Diêu Hoàng không hề can thiệp.
“Tôi đếm tới ba, cô mau cút”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Đồ chó má này, cậu dám uy hiếp tôi à?”, chị Mai tức lắm, bèn nhe nanh múa vuốt lao về phía Lâm Chính.
“Sơ Diêu Hoàng, cô ta là thư ký phải không? Cô ta đang phát điên đấy. Cậu mặc kệ sao?”, Mạc Thanh đột nhiên lên tiếng.
Một câu nói thôi nhưng còn có uy lực hơn cả việc bắt quỳ xuống nữa.
Toàn bộ hiện trường thất kinh. Sở Diêu Hoàng tái mặt.
Mạc Thanh đã quỳ rồi còn nói đỡ cho cái đồ rác rưởi đó sao? Rốt cuộc ông ta có mối quan hệ thế nào với Lâm Chính chứ?
“Dừng tay lại, Tiểu Mai”, Sở Diêu Hoàng kêu lên.
“Cậu Sở”, chị Mai run rẩy, nhìn anh ta bằng vẻ không dám tin. Sở Diêu Hoàng nháy mắt rồi nhìn về phía Trương Hi.
Trương Hi lập tức hiểu ý, lao lên: “Không được, các người không được đi”.
“Hả?”, Mạc Thanh tối sầm mặt.
Chị Mai là người của Sở Diêu Hoàng, nhưng Trương Hi thì không! Rõ ràng là Sở Diêu Hàng không chịu dừng lại.
“Những lời tôi nói anh đều không nghe nữa đúng không?”, Lâm Chính
Anh cao hơn Trương Hi một cái đầu, cứ thế nhìn chằm chằm như đâm xuyên người Trương Hi.
Trương Hi run rẩy, vô thức lùi về sau nửa bước. Nhưng nghĩ tới Sở Diêu Hàng đang nhìn mình phía sau thì Trương Hi lại nghiến răng bước tới.