Thường Phương xuất hiện giúp vấn đề này có được cách giải quyết đúng đắn.
Với vai trò là nữ hoàng giới thời trang thời thượng trong nước, khả năng phân biệt của Thường Phương cực kỳ có uy tín.
Sáu tuổi cô ta đã tiếp xúc với ngành thời trang, mười một tuổi bắt đầu thiết kế ra trang phục thuộc về mình, lăn lộn trong giới thời trang mấy chục năm, từng ra tạp chí thời thượng, tổ chức triển lãm thời trang cá nhân, còn được công ty thời trang của nhiều quốc gia mời làm giám khảo khách mời cho các chương trình sống còn thời thượng, thậm chí đã từng được lên tạp chí Time. Nếu cô ta còn không thể giám định được giá trị của hai bộ lễ phục này thì e rằng phải nhờ vào người đã tạo ra nó đích thân đến nói rõ giá trị.
“Cô Thường, chào cô!”.
“Cô Thường cũng đến rồi, đúng là khiến người ta bất ngờ”.
“Tôi nghĩ chẳng còn ai có sức thuyết phục hơn cô ấy”.
Khách khứa đều nở nụ cười, cung kính nói.
Cô gái kia cũng không khỏi ngạc nhiên, sau đó cười nhạt với Tô Nhu, trong mắt đầy ẩn ý.
Tô Nhu lại tái mặt, cúi thấp đầu, vô cùng xấu hổ.
Đến nước này, cô thà mình bỏ hai trăm nghìn tệ ra trả cho yên chuyện, cũng không muốn để Thường Phương giám định giá cả bộ quần áo trên người mình.
Dù sao cô cũng là người làm ăn.
Nếu bị Thường Phương giám định ra, cô chắc chắn sẽ trở thành trò cười, lúc đó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn của cô.
Đó không phải điều mà Tô Nhu muốn nhìn thấy.
Nhưng chuyện đến nước này, có vẻ đã không thay đổi được nữa.
Cô gái kia cười nhạt không thôi.
“Bây giờ chắc cô biết rồi chứ? Tên vô dụng này không thể bảo vệ được cô, cô chỉ có đạp anh ta ra một bên, rúc vào lòng thần y Lâm mới có thể có được tất cả! Bây giờ cô nên đưa ra lựa chọn rồi, nếu cô nêu tên thần y Lâm ra, nơi này không có ai dám gây khó dễ cho cô, không có ai dám làm cô không vui, cô sẽ trở thành nữ chính của bữa tiệc này!”, Cư Chí Cường nhìn Tô Nhu, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh nhạt.
Nhưng…
Tô Nhu cúi thấp đầu, hồi lâu không lên tiếng.
Dường như cô đã chọn từ bỏ.
Điều này khiến cô gái kia và Cư Chí Cường hết sức không vui.
Thường Phương cũng không khách sáo, đi tới trước.
“Cô Thường”, cô gái kia khách sáo cười chào.
“Ừ”, Thường Phương gật đầu, lướt sơ qua áo của cô ta, lên tiếng: “Lễ phục của cô thuộc nhãn hàng nào?”.
“Tây Phi bản giới hạn!”, cô ta đắc ý cười nói.
“Là lễ phục dạ hội màu đen bản giới hạn được bán ra ngày hai mươi tám tháng này, đúng không?”, Thường Phương sáng mắt lên, lập tức nhận ra lai lịch của bộ lễ phục này.
“Phải”, cô gái cảm thấy kiêu ngạo.
“Không tồi không tồi! Bộ dạ hội màu đen này là lễ phục kiểu dáng tốt nhất trong mấy năm gần đây của Tây Phi. Nó được dệt bằng tơ tằm thượng hạng, tất cả đều làm thủ công, viền tay áo được thêu bằng tơ nhện Úc màu xanh ngọc nhả ra. Ngày hai mươi tám, Tây Phi chỉ tung ra bảy mươi bộ lễ phục giống như vậy, bây giờ vẫn chưa bán với số lượng lớn. Nói cách khác, đến thời điểm này, trên thế giới chỉ có bảy mươi bộ lễ phục dạ hội màu đen. Lễ phục như vậy không phải có tiền là có thể mua được! Cô nói nó trị giá hai trăm nghìn tệ, thật ra chỉ là giá mua, bây giờ giá bán thực tế của nó có thể đạt tới năm trăm nghìn tệ”, Thường Phương nói.
“Quao!”.
Cô gái kinh ngạc kêu lên.
Trong đám đông cũng có tiếng xôn xao.
“Năm trăm nghìn tệ?”.
Cô gái cũng không ngờ bộ lễ phục này lại tăng giá nhanh như vậy. Thật ra không phải cô ta mua, mà chỉ là người ta tặng cho. Cô ta cũng không biết giá hiện tại của bộ lễ phục này nên mới nói đại là hai trăm nghìn tệ, không ngờ giá của nó lại cao hơn vậy.
“Nói vậy là giá mà cô Tô Nhu sẽ bồi thường còn cao hơn?”, có người không nhịn được hỏi.
“Để tôi xem xem”.
Thường Phương đến gần hơn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e, lại quan sát kỹ nơi bị rượu thấm ướt trước ngực cô ta, sau đó bất lực thở dài, lắc đầu: “Hóa ra bộ dạ hội màu đen này không chỉ có viền tay áo được thêu bằng tơ nhện xanh, quanh ngực nó cũng được xen lẫn chất liệu đó, khiến cho bộ trang phục này có thể tỏa sáng hơn dưới ánh đèn. Nhưng vì rượu làm ướt, màu sắc đã bị thay đổi, hơn nữa không thể sửa chữa được. Bộ quần áo này chỉ có thể làm sạch nhẹ nhàng, không thể giặt, nói cách khác, bộ quần áo này coi như đã hỏng”.
“Cái gì?”, Tô Nhu kinh hãi biến sắc.
Tất cả mọi người kêu lên kinh ngạc.
“Ha, cô Tô, lúc đầu cô trả hai trăm nghìn tệ là xong chuyện rồi, kết quả cô không chịu. Bây giờ xem ra hai trăm nghìn tệ cũng không đủ để đền”, cô gái cười nhạo.
Tô Nhu đứng sững tại chỗ, cơ thể hơi lảo đảo.
“A Bình, xem em nói kìa, bộ quần áo này là Lâm Chính chồng cô ấy làm hỏng, sao lại trách cô Tô Nhu? Em nên tìm Lâm Chính bồi thường mới phải”, Cư Chí Cường vội nói.
Mục đích của anh ta không phải là làm Tô Nhu khó xử, mà là đuổi Lâm Chính đi!
“Nhưng anh ta là chồng của cô Tô Nhu! Chồng cô ta là một kẻ vô dụng, kẻ vô dụng có thể đền được bộ áo này cho em sao? Em không tìm cô Tô Nhu thì tìm ai?”, cô gái hậm hực nói.
Cư Chí Cường nghe vậy lập tức tận tình khuyên nhủ Tô Nhu: “Cô Tô Nhu, cô cũng thấy đấy, chồng cô là một kẻ bất tài vô dụng thực thụ, thành chuyện thì ít hỏng chuyện thì nhiều. Nhìn xem, hôm nay anh ta lại gây họa cho cô thế này. Tôi thấy cô nên mặc kệ anh ta đi, để anh ta tự đi xử lý chuyện này, thế nào?”.
“Không cần, là tôi dẫn anh ấy đến bữa tiệc này, tôi phải có trách nhiệm!”, Tô Nhu cắn răng nói.
“Nhưng bây giờ ít nhất cô phải bồi thường bốn trăm nghìn tệ trở lên đấy”, Thường Phương ở bên kia lạnh lùng nhìn Tô Nhu.
“Bây giờ tôi không có bốn trăm nghìn tiền mặt, hay thế này, hai người cho tôi chút thời gian, tôi đi gom tiền rồi trả cho hai người”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.
“Ái chà, cô Tô, cô còn bảo vệ tên vô dụng này làm gì? Một tên vô dụng chỉ biết ăn bám, không có bản lĩnh gì cả, sao xứng với cô?”.
“Đúng vậy, cô tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh xuân đẹp đẽ, có lẽ đi cùng với nhân tài giỏi giang như thần y Lâm mới xứng đôi. Kẻ bất tài này hoàn toàn không xứng làm chồng cô!”.
“Không sai, cô Tô, tôi thấy cô vẫn nên ly hôn với kẻ vô dụng này đi! Cô còn trẻ, không thể bị tên đó liên lụy cả đời được!”.
“Ly hôn đi!”.
“Đúng vậy, ly hôn đi!”.
“Ly hôn đi!”.
Khách khứa xung quanh khuyên nhủ, ai nấy đều dốc lòng hết sức, lời nói thành khẩn…
Ngay cả cô gái kia cũng cười khẩy, nói: “Tô Nhu, nếu cô chịu ngoan ngoãn ly hôn với tên vô dụng này, tôi chỉ tìm anh ta tính sổ, chuyện này không liên quan đến cô. Nếu cô không chịu ly hôn với anh ta thì hai người chịu tiền cho bộ quần áo của tôi đi. Anh ta không thể nào có tiền, tôi chỉ đành tìm cô thôi, cô tự xem mà làm”.
Lời này vừa dứt, Tô Nhu lùi lại hai bước, đứng không vững.
Cô đỡ trán, cảm thấy hơi choáng váng.
Ly hôn thì không thể, Tô Nhu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này.
Nhưng cô không ngờ những người khác… lại hướng tới thần y Lâm mà gây áp lực cho mình.
Hơn nữa… còn lộ liễu như vậy.
“Tôi sẽ bồi thường... Tôi sẽ đền tiền…”, Tô Nhu bất lực nói, nhưng đã đưa ra quyết định.
Nhiều người nghe vậy thì vô cùng thất vọng.
Sao cô Tô Nhu này lại quật cường như vậy?
Nếu nói trước kia cô không tìm được lý do đá Lâm Chính đi, không phải bây giờ đã có lý do rất tốt rồi sao?
Chẳng lẽ người phụ nữ này không thích thần y Lâm?
Một vài người cảm thấy hơi tức giận.
Đúng lúc đó, Lâm Chính ở cạnh đột nhiên lên tiếng.
“Số tiền này tôi sẽ đền, là bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu. Nhưng trước lúc đó, cô Thường Phương, cô có thể nói cho người phụ nữ này biết, cô ta cần phải đền cho vợ tôi bao nhiêu tiền không?”.
Anh vừa lên tiếng, hiện trường lập tức yên lặng như tờ.