Tất cả mọi người đều mở lớn mắt, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
Ai cũng không dám tin vào tai mình.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Cư Chí Cường và cô bạn gái cũng ngạc nhiên không thôi.
Nhậm Quy vẫn cười hà hà, nhưng trên gương mặt trông có vẻ thân thiết đó đã tràn ngập vẻ khinh thường.
“Anh… Anh nói gì? Tôi đền áo cho cô ta?”.
Cuối cùng cô bạn gái cũng không nhịn được lên tiếng.
Cô ta tiến tới một bước, quan sát Tô Nhu một lượt, sau đó cười ha hả.
“Không thành vấn đề, bộ lễ phục của vợ anh bao nhiêu tiền, tôi đền! Nếu anh thích, tôi đền gấp đôi cũng được. Ha ha ha…”, cô bạn gái cười lớn, đầy vẻ giễu cợt và khinh thường.
“Đồ ngốc, đây không phải tự chuốc lấy nhục sao?”, Cư Chí Cường lắc đầu cười nhạt.
“Được, nếu cô đã nói đền gấp đôi, vậy thì đền đi. Để cô Thường Phương giám định xem bộ lễ phục của vợ tôi thiệt hại bao nhiêu”, Lâm Chính nói.
Sự nghiêm túc của anh khiến đám đông cười rộ lên.
Hiển nhiên, không ai xem trọng Lâm Chính, còn bộ quần áo của Tô Nhu rõ ràng cũng không phải hàng hiệu gì, nếu không thì cô gái kia cũng không dám cầm dao rạch.
“Cô Thường Phương, cô xem thử đi”, Nhậm Quy mỉm cười nói.
“Được”, Thường Phương gật đầu.
Thật ra cô ta đã chú ý đến bộ lễ phục của Tô Nhu từ sớm.
Không biết sao cô ta có một cảm giác quen thuộc lạ lùng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được đã từng thấy ở đâu.
“Cô Tô Nhu, lễ phục của cô là của nhãn hàng nào?”, Thường Phương vừa quan sát vừa hỏi.
“Chuyện đó… tôi… tôi cũng không biết”, Tô Nhu khẽ giọng đáp.
“Cô không biết?”, Thường Phương hơi ngẩn ra.
“Phải, tôi không biết, bởi vì đây là chồng tôi tặng cho tôi”, Tô Nhu nói.
“Ồ? Lâm Chính tặng sao?”.
“Vậy chắc là hàng chợ rồi!”.
“Chẳng trách cô Tô lại có vẻ mặt khó coi như vậy, gặp phải chuyện thế này, mình lại mặc một bộ hàng chợ đi tham gia tiệc đúng là khiến người ta rất khó xử”.
“Cô Tô cũng thê thảm quá… gặp phải một người chồng vô dụng như vậy!”.
“Trong đầu Lâm Chính chứa bã đậu à? Trong trường hợp này còn nói cô Thường giám định quần áo của cô Tô? Chê cô Tô còn chưa đủ mất mặt hay sao?”.
“Nếu trong đầu anh ta không phải bã đậu thì không thể làm mấy chuyện bẽ mặt thế này đâu”.
Người xung quanh nhốn nháo, nhiều người nhìn Lâm Chính cười giễu, bàn tán xôn xao.
“Tôi đã nói rồi mà, đây chỉ là đồ hàng chợ! Xem đi”, cô gái cười cợt nói.
Cư Chí Cường lắc đầu: “Lần này e rằng Tô Nhu sẽ đá bay anh ta. Nếu tôi là Tô Nhu, giữa Lâm Chính và thần y Lâm, chắc chắn tôi sẽ chọn thần y Lâm, chuyện này hoàn toàn không có gì phải đắn đo”.
“Còn không phải à?”.
Cô gái kia cười nói.
Người xung quanh ầm ĩ.
Mặt Tô Nhu trắng bệch, lời nói của người xung quanh khiến cô chỉ muốn tìm một lỗ nẻ chui xuống.
Thường Phương cũng hiểu ra.
“Là vậy à… bộ lễ phục này chắc không trị giá bao nhiêu tiền nhỉ”.
“Mấy nghìn tệ…”, Tô Nhu khẽ giọng nói.
“Thế à? Mấy nghìn tệ?”.
Thường Phương nhìn những hạt trang trí nơi ngực Tô Nhu, không kìm được nói: “Đây chắc là mô phỏng theo cúc áo kim cương đen… Màu sắc này, công nghệ rất tinh xảo, đúng là giống y như thật… Còn cả đường viền vàng này… quá giống thật…”.
Thường Phương tán thưởng.
Khách khứa nghe vậy vô cùng bất ngờ.
Thường Phương lại đưa tay, sờ vào bộ lễ phục của Tô Nhu.
Chỉ trong chốc lát, Thường Phương như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
Tô Nhu hơi tò mò.
Người xung quanh cũng vô cùng khó hiểu.
Lại thấy Thường Phương giật mình, bỗng nhiên mở to mắt, không tin nổi nhìn bộ lễ phục của Tô Nhu.
Ánh mắt ấy… dường như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khó tin.
“Cô Thường Phương, cô sao vậy?”.
Cư Chí Cường cảm thấy không đúng, lập tức hỏi.
“Có lẽ cô Thường Phương cảm thấy chất vải quá kém, không thể chấp nhận”, cô bạn gái khẽ cười lên tiếng.
“Đó phải là bộ lễ phục kém đến mức độ nào mới khiến cô ấy có thái độ như vậy”, có người cười bảo.
“Kém sao? Nhưng trước kia cô Thường Phương đã nói công nghệ mô phỏng của bộ lễ phục này rất tốt, có lẽ không kém quá đâu”.
“Ha, công nghệ mô phỏng có tốt đi nữa thì nó cũng chỉ là hàng chợ! Chúng ta đều là người thân phận gì, ai lại mặc một bộ hàng chợ đến đây? Dù là người phục vụ ở đây cũng mặc lễ phục có nguồn hàng chính cống!”.
“Phải!”.
Khách khứa xôn xao.
Nhậm Quy cũng không khỏi cười thành tiếng: “Cô Thường Phương, nếu xong rồi thì mau kết thúc vở kịch này đi, đừng làm ảnh hưởng đến bữa tiệc!”.
Nhưng… Thường Phương giống như không nghe thấy lời Nhậm Quy nói.
Cô ta vẫn mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm bộ lễ phục của Tô Nhu, sau đó lại nhìn về phía mấy chiếc cúc áo kim cương đen, rồi lại nâng tay Tô Nhu lên, quan sát kỹ mỗi một đường viền trên lễ phục…
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Thường Phương làm sao vậy? Một bộ quần áo rẻ tiền mà phải xem lâu thế sao?
Đến lúc này, Thường Phương đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Tô Nhu.
“Cô Tô, bộ lễ phục của cô… rốt cuộc… rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?”.