Người Đại Diện Át Chủ Bài

Chương 3



Editor: Aubrey.

Ninh Đường cố ngủ nhưng không thể ngủ ngon được.

Cậu chỉ mới nằm xuống ba phút, đã bị điện thoại của trợ lý làm cho thủng màng nhĩ. Ninh Đường nhìn trần nhà một hồi cho tỉnh táo, rồi mới nhận điện thoại: "Sao vậy?"

Trợ lý ở bên kia khóc lóc thảm thiết: "Anh Ninh! Anh tới đây mau đi, hơn nửa đêm Nhạc Nhạc tự nhiên phát điên, liên tục đập đồ mắng người, em không cản được!"

Ninh Đường không hỏi chuyện gì đã xảy ra, cậu tức tốc mặc quần áo, xuống lầu, bắt xe tới nhà Diệp Trác Nhạc. Đột nhiên, trên đường phát sinh chuyện ngoài ý muốn, xe taxi bị chết máy, tài xế loay hoay nửa ngày vẫn không sửa được. Ninh Đường đang định đổi xe, tình cờ thấy Chu Mạt từ giao lộ đối diện đi ra, hai người chạm mặt, Ninh Đường kể lại sự việc, Chu Mạt lập tức cho cậu đi quá giang.

Ninh Đường cài dây an toàn: "Xin lỗi, làm lỡ thời gian của cậu."

Chu Mạt: "Khách khí cái gì, tớ cũng đang không muốn về nhà, chỉ mới hơn nửa đêm, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu thôi."

Hai người dùng tốc độ nhanh nhất lái đến khu biệt thự, chưa vào nhà mà đã nghe thấy tiếng ồn ào phát ra từ cửa sổ, còn có tiếp đập phá. Cứ cách năm ba câu là đập một món, xem ra là đã giận đến mức muốn lật tung biệt thự lên rồi.

Ninh Đường sầm mặt ấn mật mã vào nhà, nhìn người đang điên cuồng quát tháo về phía cửa sổ: "Mở cửa sổ ra làm gì? Sợ người ngoài không nghe thấy hả? Diệp Trác Nhạc! Cậu ngậm miệng cho tôi, bỏ đồ xuống!"

Thành thật mà nói, tình trạng trong nhà chỉ có thể dùng một chữ 'loạn' để hình dung.

Ghế sofa bị ngã, gối ôm thì nát bấy, mấy chai rượu có giá trị năm sáu chữ số đổ đầy trên quần áo, sách vở và album rơi đầy đất, bàn vi tính và bàn trà thê thảm như nhau, điện thoại di động mẫu mới nhất ngâm mình trong hồ cá lắc lư cùng với bày cá con.

Người khởi xướng thì đứng giữa phòng khách khóc lóc om sòm, ỷ vào chiều cao ưu thế giơ cao cây đèn bàn trên tay, hai người trợ lý cố gắng vươn tay lấy xuống mà không được. Khi bọn họ nhìn thấy Ninh Đường, nói không khoa trương, giống như gặp được bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy, cảm động đến mức đứt từng đoạn ruột, chỉ thiếu quỳ xuống tạ ơn thôi.

Ninh Đường lạnh mặt nói: "Đóng cửa sổ lại, kéo rèm!"

Trợ lý vui vẻ nghe theo.

Diệp Trác Nhạc lòng không cam tình không nguyện thả đèn bàn xuống, hậm hựt đi tới trước mặt Ninh Đường: "Cố Quân Dao đâu?! Mau dẫn em đi tìm hắn!"

Diệp Trác Nhạc giận đến mức mặt đỏ bừng: "Em gọi cho hắn cả chục cuộc, vậy mà hắn không bắt máy, bây giờ thì khoá máy! Hắn có ý gì? Có tật giật mình phải không?!"

Tên này đã uống quá chén rồi, nếu không, thường ngày cậu đâu dám đại nghịch bất đạo với Cố thiếu.

Ninh Đường hỏi trợ lý: "Xảy ra chuyện gì?"

Trợ lý đưa điện thoại cho cậu.

Trên màn hình là tin tức bát quát của một toà soạn, toà soạn này chuyên săn tin tình cảm của các nghệ sỹ, mục đích chỉ để tạo scandal, không quan tâm là thật hay giả, săn tin xong sẽ biên soạn nội dung thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ để câu tương tác, thường leo lên hot search rất nhanh.

Mà lúc này, kẻ xui xẻo mà bọn họ đang xem không phải ai xa lạ, chính là Cố Quân Dao và Nhiếp Uyển Lệ. Thời gian đăng là buổi sáng, bức ảnh bị chụp trộm, hai người đang đứng trước một cửa hàng trang sức nói chuyện, nhìn theo góc độ chụp, cử chỉ của cả hai rất thân mật.

Nội dung bài báo rất thái quá: Phát hiện ảnh đế và Nhiếp ảnh hậu của chúng ta xuất hiện ở cửa hàng trang sức, chẳng lẽ đang chọn nhẫn kết hôn?! Ảnh đế và ảnh hậu, đúng là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp!

Buổi liên hoan phim vào tháng sau, Nhiếp Uyển Lệ sẽ là người được nhận giải nữ chính xuất sắc nhất.

Ninh Đường chưa kịp phản ứng, Diệp Trác Nhạc lại la toáng lên: "Con mẹ nó chứ ông trời tác hợp! Cố Quân Dao ỷ có quyền có thế ăn cướp của người khác, Nhiếp Uyển Lệ đứng núi này trông núi nọ, đúng là đồ lẳng lơ!"

"Khoan đã." Ninh Đường nghe không hiểu: "Cậu có ý gì? Chuyện này có liên quan gì đến cậu?"

Diệp Trác Nhạc đỏ vành mắt nói: "Nhiếp Uyển Lệ là bạn gái của em, không ngờ lại chạy theo người khác tạo scandal!"

Ninh Đường: ?!

Chu Mạt đứng ngoài cửa đóng vai người tàng hình từ nãy giờ, nghe vậy cũng giật mình, vội chạy vào nhà, lớn tiếng hỏi: "Hai người hẹn hò hồi nào vậy?!"

Ninh Đường: "..." Cậu cũng muốn hỏi.

Cơn giận của Diệp Trác Nhạc tiêu tan, chỉ còn lại uất ức, cậu bụm mặt nghẹn ngào khóc, rút ba cái khăn giấy ra xì mũi. Nếu để cho đám fans trên mạng luôn gọi cậu là chồng, đám người yêu cậu đến chết đi sống lại thấy cảnh này thì...

"Đừng có gào nữa!" Ninh Đường quát, đau đầu đỡ trán: "Từ hồi quay "Con Đường Thành Tiên."?"

Diệp Trác Nhạc cắn môi, rưng rưng gật đầu.

Chu Mạt thiếu chút nữa tức hộc máu: "Hai người các cậu gạt tôi và Tiểu Đường? Lén lút quen nhau suốt hai năm?!"

"Con Đường Thành Tiên" quay cách đây hai năm, năm nay mới chiếu.

Nam nữ trẻ tuổi còn độc thân, đóng vai một cặp tình nhân sóng chết không rời, phim giả tình thật xảy ra là chuyện bình thường.

Chu Mạt mắng một hồi, đi qua chỗ khác gọi điện thoại cho Nhiếp Uyển Lệ.

Diệp Trác Nhạc oan ức nói: "Anh Ninh, bọn em quen nhau lâu rồi, anh là anh trai yêu quý của em, anh có thể làm chủ cho em không? Em biết Cố Quân Dao có tiền có tiếng, có quyền có thế, em không sánh nổi một cái ngón chân của anh ta, nhưng chuyện gì phải ra chuyện đó, phải có trước có sau chứ, đâu thể cướp vợ của anh em được!"

Ninh Đường: "..."

Cậu định nói Diệp Trác Nhạc không cần lo lắng, vì Cố Quân Dao không thích phụ nữ.

Nhưng bây giờ không thể nói.

Diệp Trác Nhạc thấy Ninh Đường bình tĩnh như vậy, cơn giận lại dâng lên: "Anh Ninh! Bây giờ là thời đại nào rồi? Anh xem thường tình tỷ đệ hả?"

Năm nay Nhiếp Uyển Lệ ba mươi hai, còn Diệp Trác Nhạc chỉ mới hai mươi mốt tuổi.

Ninh Đường giận dữ quát: "Cậu thích ai tuỳ cậu, có tìm một bà cụ 60 tuổi tôi cũng không quan tâm! Nhưng cho dù là 60 hay 16, cậu cũng phải kín tiếng cho tôi, tuyệt đối không được công khai!"

Diệp Trác Nhạc trợn tròn mắt: "Tại sao? Em đang định bàn với anh chuyện này mà, em muốn cùng Lệ Lệ công khai, cho thiên hạ biết mối quan hệ của bọn em. Như vậy, cô ấy sẽ không còn cơ hội trắng trợn thân mật với người khác nữa!"

Ninh Đường kiềm dữ lắm mới không tát Diệp Trác Nhạc một cái: "Cậu còn muốn công khai? Từ lúc ra mắt đến giờ, thiết lập của cậu là mẫu bạn trai lý tưởng, hơn 10 triệu fans trên weibo là bạn gái của cậu. Cậu công khai chuyện tình cảm thì chẳng khác nào hủy tương lai, có đầu óc suy nghĩ không?!"

Diệp Trác Nhạc cố chấp nói: "Em có thể thay đổi thiết lập mà!"

Ninh Đường trưng ra vẻ mặt không tin.

Diệp Trác Nhạc gọi Ninh Đường là anh trai là thật lòng, từ năm mười sáu tuổi cậu đã đi theo Ninh Đường. Thời gian năm năm nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, 16 tuổi đến 21 tuổi, là độ tuổi thanh xuân phơi phới, lần đầu biết yêu, vẫn đang ở trong độ tuổi phản nghịch, suy nghĩ chưa chín chắn, nổi tiếng quá dễ dàng, những chuyện đắng cay ngọt bùi trong suốt bao năm qua, Ninh Đường đều trải qua cùng cậu.

Bây giờ đường tình duyên gặp khó khăn, cậu không cần được cha mẹ an ủi, mà chỉ cần Ninh Đường ở bên cạnh an ủi thôi.

Diệp Trác Nhạc nhào vào lòng Ninh Đường, gào khóc: "Anh Ninh! Cho dù cả thiên hạ này mắng em, anh cũng phải ủng hộ em, em thật lòng yêu Lệ Lệ, em không thể mất cô ấy được... Oa!!!"

Ninh Đường sửng sốt.

Thật lòng thì thế nào, quan trọng là đối phương có thích cậu hay không?

Giống như bản thân rất yêu Cố Quân Dao, nhưng bây giờ người ta đang ở chỗ Tô Hàng.

"Nhạc Nhạc, đừng khóc nữa." Ninh Đường vỗ nhẹ lên lưng Diệp Trác Nhạc: "Tôi vừa nhận một bộ phim cho cậu."

Diệp Trác Nhạc nấc một cái, Ninh Đường rút khăn giấy lau mặt cho cậu, nói: "Là phim của Trương Chấn Đông, vai nam chính là cậu, còn vai nữ chính là Nhiếp Uyển Lệ."

Diệp Trác Nhạc chớp mắt, mừng rỡ hỏi: "Thật không? Em và Lệ Lệ diễn chung sao?"

"Ừ."

Diệp Trác Nhạc được chiều mà sợ: "Dự án lớn như vậy sao có thể giao cho em? Em tưởng vai nam chính là Cố Quân Dao."

Ninh Đường ôn hoà cười đáp: "Người sản xuất là Cố Quân Dao, nhưng anh ấy không có thời gian, nên tôi tranh thủ giành cho cậu."

Diệp Trác Nhạc nín khóc, mỉm cười, mừng như điên, hận không thể nhảy vào hồ cá cùng nhảy múa với đám cá con và cái điện thoại của mình: "Anh tốt quá! Em yêu anh nhất!"

Coi như động viên Diệp Trác Nhạc xong, từ trước đến giờ, Ninh Đường vốn là người hay lo xa. Cho nên, cậu dặn trợ lý của Diệp Trác Nhạc tạm thời tiếp quản weibo, tránh trường hợp ngày nào đó tên này lại phát rồ đăng thông báo công khai.

Ra khỏi nhà Diệp Trác Nhạc, Ninh Đường vào trong xe, Chu Mạt cũng vừa nói chuyện điện thoại với Nhiếp Uyển Lệ xong, sắc mặt không tốt hơn Ninh Đường bao nhiêu: "Mẹ nó! Suốt ngày gây chuyện, không có khi nào làm cho mình bớt lo."

Ninh Đường tựa lưng vào ghế, day huyệt thái dương.

Không thể trách Chu Mạt tức giận như vậy, vì nội quy của Hướng Thần đối với nghệ sỹ rất hà khắc, trên hợp đồng đã ghi rất rõ ràng, không cho yêu đương, càng không cho kết hôn, Nhiếp Uyển Lệ gần như đã vi phạm hợp đồng rồi.

Chu Mạt hỏi: "Bên cậu có thông báo gì mới không?"

"Tạm thời không có chuyện gì."

Chu Mạt sầu vô cùng, không nghĩ được cách nào, chỉ có thể thở dài.

Ninh Đường cảm thấy ngực khó chịu, hạ cửa sổ xuống hóng mát một chút. Có điều, ban đêm gió rất lạnh, trực tiếp chui thẳng vào khí quản của Ninh Đường, làm cậu ho sặc sụa.

Bộ dạng như ung thư phổi thời kỳ cuối này doạ cho Chu Mạt sợ hãi, vội vỗ lưng cho Ninh Đường: "Bản thân đã ốm yếu, còn thức suốt đêm như vậy, cậu sắp thành con gà bệnh rồi."

Ninh gà bệnh vất vả lắm mới ngừng ho được, cậu sợ lạnh vội kéo áo khoác lên cao một chút.

Chu Mạt lo lắng: "Tớ sợ cậu còn trẻ mà chết sớm, Diệp Trác Nhạc thật là làm người khác không bớt lo, hôm nay gây chuyện này, ngày mai gây chuyện kia, hết chuyện này đến chuyện khác! Cũng may, Cố thiếu thật khiến người ta an tâm, cậu cực khổ vì anh ta nhiều năm, bây giờ anh ta thành đạt, sau này cậu hưởng lợi được rồi."

Ninh Đường nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, cười khổ.

Chu Mạt hỏi: "Mấy ngày không ngủ rồi? Tranh thủ đánh một giấc trên xe đi, về đến nhà tớ sẽ gọi cậu dậy."

Không ngờ, tự dưng Ninh Đường bật dậy, hỏi: "Mấy giờ rồi? Mau đưa tớ tới sân bay, ngày mai có bữa tiệc của Hạ đạo ở Hỗ thị."

Chu Mạt suýt chút nữa đạp nhầm chân ga: "Tớ sắp bị cậu hù chết rồi, dự tiệc làm quái gì, ngày mai... Không đúng, hôm nay cậu phải đến bệnh viện kiểm tra!"

Ninh Đường kiên định nói: "Vết thương của tớ đã lành."

"Ai nói là kiểm tra vết thương, ý của tớ là... Đệt!"

"Sao tự nhiên dừng xe?"

"Cậu có biết luật hay không? Không thấy đèn đỏ à? Muốn chết sao?"

Chu Mạt nhìn dòng người ở phía trước, trong lòng thầm mắng một tiếng, dứt khoát đổi đường khác, quẹo vào một con hẻm: "Bây giờ phải đến bệnh viện, đi kiểm tra."

Chu Mạt là kiểu người đã nói là sẽ làm, nói một không nói hai, coi Ninh Đường như phạm nhân áp giải đến bệnh viện, cưỡng ép kéo cậu vào phòng khám.

Ninh Đường vội kéo Chu Mạt lại: "Tớ không vội, cậu đừng giành lượt khám của người khác."

Chu Mạt không đồng tình: "Giành gì chứ? Cảm mạo cũng gây chết người được đó, không sao đâu, để tớ..."

"Cô nói xem, tôi mới vừa gặp ai?" Hai nữ y tá đi ngang qua Ninh Đường, phấn khích nói: "Là Cố Quân Dao và Tô Hàng đó, hai người họ đang ở trong phòng VIP!"