Người Đàn Ông Này Tôi Chọn

Chương 53: Mong em có thể tha thứ cho anh ( H+ nhẹ)



Lập Tân từ phòng tắm bước ra, chỉ quấn chiếc khăn tắm che đậy chỗ cần che những giọt nước lăn tăn trên làn da hơi ngâm cơ ngực hiện ra rõ ràng nhìn anh trông thật quyến rũ. Bạch Yên vẫn chưa ngủ được vừa nghe tiếng mở cửa cô liền nhắm mắt giả vờ ngủ, Lập Tân vừa nhìn cái đã biết nhếch miệng cười sâu rồi sải bước chân dài đến bên giường.

Tấm khăn duy nhất trên người anh cũng bị anh vứt bỏ xuống đất để lộ thân thể trần kéo nhẹ chăn chui người vào ôm Bạch Yên thật chặt.

Bạch Yên cũng không mặc quần áo anh vừa chui vào da đụng da khiến cô lạnh đến rùng mình nhưng cô vẫn quay lưng lại với anh mà không hề quay đầu lại. Bạch Yên thầm nghĩ " khuya vậy rồi sao anh ấy lại tắm nước lạnh ". Bất giác lòng cô có chút khó chịu, trái tim cô đã yêu anh quá sâu đậm vì lo lắng sợ anh bị bệnh nhưng vẫn giận anh chuyện có phụ nữ bên ngoài, Bạch Yên trầm giọng tỏ ra chút khó chịu.

Bạch Yên: Em lạnh.

Nghe cô kêu lạnh một tay ôm cô kéo cô lật người lại úp mặt vào bộ ngực rắn chắc của mình. Một tay điều chỉnh điều hòa mức cao nhất tiện thể bật máy sưởi, Bạch Yên bị anh ôm chặt da thịt hai bên như muốn bao trọn lấy nhau. Tiếp xúc da thịt quá nhiều với anh cô cũng chẳng mấy ngại ngùng mà thay vào đó là một sự ấm áp đến lạ thường, cô khẽ nhấp nháy hàng lông mi dài Lập Tân liền kéo mạnh cô sát vào người mình hết mức có thể thì thầm nói.

Lập Tân: Lạnh lắm sao? Em ôm chặt lấy anh đi sẽ không lạnh nữa.

Giờ không chỉ là da chạm da mà cái gì không cần đụng chúng cũng đụng vào hết mấy chốc cô đã cảm nhận được cái thứ đó đang cương đâm thẳng vào người cô. Bạch Yên lập tức đỏ mặt cô chưa hết giận còn anh thì chuyên gia thời cơ. Cô chẳng đáp lại câu nói của anh cũng chẳng có hành động nào muốn gần gũi với anh, cất giọng nói lạnh xen chút tự tuyệt.

Bạch Yên: Anh nhớ giữ chặt thằng nhỏ của anh đi.

Vừa nói xong câu, Bạch Yên dãy dụa người có ý thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng liền bị Lập Tân đè người lại một tay làm gối cho cô một tay giữ chặt vòng eo, có chút hắng giọng và thất vọng.

Lập Tân: Anh chỉ muốn ôm em ngủ, anh sẽ không làm gì.

Vừa nghe câu nói của anh cô cũng ngừng dãy dụa, nằm im thin thít ngửi mùi hương quen thuộc của anh cái mùi hương khiến cô dễ chịu. Bạch Yên cũng từ yên giấc chìm vào giấc ngủ, chỉ để lại Lập Tân với chiến mã muốn ra trận. Sau khi Bạch Yên ngủ say, anh nhẹ nhàng đứng đậy thu dọn những bộ đồ bị anh vứt tứa tung trên sàn.

Lập Tân mạnh tay ném đống đồ vào sọt để đồ cũ thím Thẩm sẽ lấy giặt vào ngày mai. Chiếc áo sơ-mi của anh nằm trên cùng ánh đèn phòng tắm chiếu vào hiện rõ vệt son khiến Lập Tân bất ngờ mà lấy chiếc áo lên. Anh vừa nhìn đã biết Bạch Yên không bao giờ xài loại son màu đậm, Lập Tân cau mày có tia tức giận nhớ lại lúc ở quán bar là Từ Hiểu va vào anh.
Tay nắm chặt chiếc áo nghiến răng kêu ken két anh nghĩ " Bạch Yên đã thấy cái này nên tối nay cô ấy mới có hành xử như vậy sao? ". Không suy nghĩ nhiều anh vò mạnh chiếc áo rồi thẳng tay vứt vào sọt rác đồ của anh bị người khác đụng vào thì chỉ có bay vào thùng rác do lúc nãy lo về nhanh với Bạch Yên mà anh quên béng mất.

Lập Tân tự trách trong lòng, rồi suy nghĩ lại những hành động của mình đối với cô đúng là đáng trách mà. Một ánh mắt tội lỗi nhìn thân hình nhỏ bé ngủ say xưa trên giường " mong sao em có thể tha thứ cho anh ". Tự trách bản thân rồi lủi thủi nằm cạnh cô hôn nhẹ lên trán cô thì thầm vào bên tai Bạch Yên:

Lập Tân: Lần này anh bất cẩn quá khiến em hiểu lầm, sẽ không có lần sau đâu.

Anh cũng nhẹ nhàng ôm lấy cô ngửi mùi hương thơm thoang thoảng trên người cô hôn nhẹ lên vai cô khẽ nói.

Lập Tân: Anh xin lỗi.

Bạch Yên cựa người quay mặt đối diện vào mặt anh đưa tay đưa chân quặp lấy người anh xem như một cái gối ôm. Hơi thở đều đặn giường như cô ngủ rất ngon, Lập Tân dù có muốn ăn cũng không thể ăn bày ra trước mắt nhưng phải nhịn. Bạch Yên ôm chặt cứng lấy anh những lời nói mớ bắt đầu xuất hiện, trước giờ cô không nói mớ nay lại nói mớ khiến Lập Tân không thể không bận lòng.

Bạch Yên: Mẹ.. đừng... không..không được làm như thế.

Lập Tân vừa lo lắng vừa xoa đầu cô giọng nói trầm ấm áp.

Lập Tân: Ngoan, có anh đừng sợ không ai dám làm gì em khi anh còn hơi thở đâu.

Lập Tân vừa xoa đầu vừa chấn an Bạch Yên, loay hoay một lúc trời cũng rực sáng. Lập Tân đã thức trắng cả một đêm tay vẫn để cho cô gối dù có nhức nhối anh cũng cắn răng chịu đựng nhìn giấc ngủ ngon của cô sau khi gặp ác mộng.