Sau ba tiếng rưỡi ngồi máy bay từ Đế Kinh, bọn họ hạ cánh xuống sân bay Lộ Thành.
Nhiệt độ ở đây vừa phải, thời tiết gần cuối tháng mười thoang thoảng gió mát rất dễ chịu.
Quang cảnh nổi tiếng nhất Lộ Thành là dãy núi Kỳ Tuấn và thác nước thiên nhiên tạo thành, từ trước đến nay vẫn nổi tiếng là vùng núi non nơi đất trời giao nhau.
Sau khi đoàn làm phim đến sân bay, các nhân viên đã đến từ trước đến đón họ về khách sạn Li Sóc.
Theo lịch trình quay phim, họ sẽ quay ở đây trong khoảng mười ngày. Phần lớn bối cảnh được sắp xếp ở ruộng bậc thang Long Tích và bên bờ sông Li Sóc.
Mục Nghi và hai trợ lý đi theo Nghiên Thời Thất đến Lộ Thành.
Trưa nay đoàn làm phim không có lịch làm việc, nên Nghiên Thời Thất nghỉ ngơi dưỡng sức trong phòng.
Vốn dĩ cô định nhờ cậu Út đi giám định DNA của mình và Ôn Tranh. Nhưng cuối cùng, cân nhắc đến thân phận đặc biệt của Ôn Tranh, cô vẫn nhờ Tần Bách Duật giúp xử lí.
Nghiên Thời Thất cầm di động ngồi trên xô pha, do dự không biết có nên gửi tin nhắn hỏi cậu Út hay không.
Cô đang phân vân thì di động trên tay bỗng rung lên.
Mặt cô giãn ra mừng rỡ, cúi xuống nhìn màn hình, rồi ngay lập tức khóe môi xụ xuống chán nản. Là điện thoại của Thành Nghiệp Nam.
Cô vừa bắt máy thì đã nghe giọng nói uể oải của anh ta vang lên hỏi han: “Tổ tông ơi, em lại làm gì thế?”
Nghiên Thời Thất: “?”
Chẳng hiểu gì cả!
“Lại làm gì là sao?”
Bình thường, nếu không có việc gấp thì rất ít khi Thành Nghiệp Nam gọi điện cho cô.
Kể cả anh ta có giao việc thì hầu như cũng chỉ nhắn tin qua WeChat là xong.
Lúc này trong văn phòng, Thành Nghiệp Nam đang ngồi bắt tréo chân, day day thái dương, thở dài nói: “Lại không xem Weibo hả? Nếu không phải ban nãy anh hỏi trợ lý thì bây giờ chắc anh đã leo lên máy bay đi Đế Kinh rồi, em biết không hả!”
“Sao vậy? Anh đến Đế Kinh làm gì? Em ở Lộ Thành mà.”
Trên Weibo lại có chuyện sao?
Có phải độ hot gần đây của cô hơi cao rồi không?
Điều này rất dễ gây phản cảm với fan và anti fan trong giới.
Thành Nghiệp Nam lập tức cho cô một câu trả lời: “Chiều qua em bị xe cảnh sát ở Đế Kinh đưa đi phải không?”
Anh ta vừa dứt lời, Nghiên Thời Thất lập tức ngẩn ngơ.
Gương mặt cô trĩu nặng vài phần, “Đúng là em đã lên xe cảnh sát, có người chụp trộm à?”
Thành Nghiệp Nam lắc đầu, ngáp một cái, “Không phải chụp trộm mà người ta quang minh chính đại chụp bên lề đường. Hôm qua không chú ý, hôm nay video kia bị phóng viên bới ra, bây giờ khắp trang mạng đều phỏng đoán rốt cuộc em đã gây ra chuyện trái pháp luật nào.”
Hóa ra là vậy.
Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ vài giây rồi hỏi dò: “Ngoài em thì trong video còn ai nữa không?”
Cô lo Ôn Tranh bị người ta quay được.
“Không có người khác. Người trong xe áp giải không bị chụp chính diện, nhưng qua video có thể nhìn thấy em đang ngồi trên xe cảnh sát. Nếu không sao thì nhanh chóng làm sáng tỏ đi. Anh phục sát đất luôn, giới giải trí nhiều minh tinh như vậy, anh chưa từng gặp ai chỉ cần có chút chuyện cỏn con cũng kéo theo phản ứng lớn như vậy. Em là người đầu tiên đấy!”
Nghiên Thời Thất nheo mắt cười mỉm, “Em coi câu này là anh đang khen em nhé.”
Cúp điện thoại, cô mở giao diện Weibo, hot search lại lên hàng top.
Chính bản thân cô cũng hơi phản cảm hiệu ứng hot search nhiều lần như thế này chứ đừng nói gì là cư dân mạng.
Hơn nữa việc lần này hoàn toàn do người qua đường chụp, không có bất cứ ý tứ bôi nhọ nào.
Suy cho cùng, ai mà chẳng có lòng hóng chuyện. w●ebtruy●enonlin●e●com Vậy nên bình luận dưới hot search đúng là vô cùng đặc sắc.