KHÔNG ĐAU LÒNG SAO? Bắt đầu từ đêm này, vợ chồng Ôn Tĩnh Hoằng trải qua cuộc sống vô cùng dằn vặt.
Hai người vừa thương xót Ôn Tri Diên bị đưa đi, đồng thời lại mong nhớ Ôn Tranh và Nghiên Thời Thất.
Thật ra, thời gian sẽ bào mòn nỗi xót thương đầy mâu thuẫn mà hai người dành cho Ôn Tri Diên.
Nhưng hai chị em Ôn Tranh lại trở thành vết thương không thể chạm vào, cũng không thể hàn gắn trong trái tim họ.
Từ khi rời khỏi nhà họ Ôn, hai chị em họ cũng chưa từng quay lại. Mà chuyện này cũng đến tai nhà Đoan Mộc ở Đế Kinh.
***
Buổi chiều hôm đó, sau khi rời khỏi nhà họ Ôn, bốn người Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh về bệnh viện trước.
Nghiên Thời Thất lo lắng cho vết thương của Ôn Tranh, không biết lúc chị ấy ra tay với bà Liên có động tới vết thương không.
Tuy Ôn Tranh đã nói không sao, nhưng Nghiên Thời Thất vẫn tỏ ra không tin.
Quay lại bệnh viện, Lôi Duệ Tu mời bác sĩ trưởng khoa tới. Nghiên Thời Thất muốn vào cùng nhưng lại bị bác sĩ quay người đóng sầm cửa lại trước mặt.
Cô chớp chớp mắt, hậm hực xoa xoa chóp mũi, suýt nữa đập thẳng vào mặt cô rồi!
Một tiếng cười nồng ấm hồn hậu vang lên bên tai, Tần Bách Duật ôm vai cô, kéo cô vào lòng mình, cúi xuống nhìn nét mặt ấm ức của cô, thấp giọng dỗ dành, “Về phòng chờ đi, có bạn trai cô ấy ở cạnh rồi, cô ấy sẽ không sao đâu.”
Bạn trai chị ấy...
Mấy chữ này thật mập mờ.
Nghiên Thời Thất vừa nghĩ đến việc Lôi Duệ Tu rất có thể sẽ trở thành anh rể tương lai của mình, trong lòng không hiểu sao có chút phấn khích.
Chỉ cần anh ấy có thể toàn tâm toàn ý yêu Ôn Tranh, cô nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng mang Ôn Tranh qua nhét lên giường anh.
Nghiên Thời Thất thầm tính toán trong lòng, ánh mắt lóe lên gian xảo lanh lợi, đi theo Tần Bách Duật về phòng bệnh bên cạnh. Cánh cửa vừa đóng lại, cô đã bị đè lên cánh cửa, đón nhận nụ hôn say đắm lòng người.
Hơi thở nam tính nồng nàn của anh tràn ngập tất cả các giác quan của cô.
Không có vẻ áp đặt như mọi khi, nụ hôn này của anh vô cùng dịu dàng. w●ebtruy●enonlin●e●com Đến lúc Nghiên Thời Thất được buông ra thì hai má cô đã nhuốm màu hồng xinh xắn. Cô tựa trán lên má anh, hai bàn tay đang đặt trên thắt lưng anh cũng nhẹ nhàng xoa xoa.
Tần Bách Duật lấy lại hơi thở của mình, hai tay nâng mặt cô lên, ánh mắt sâu thẳm như viên ngọc lấp loáng. Anh hôn nhẹ lên chóp mũi cô, “Không buồn à?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Nghiên Thời Thất khẽ run lên.
Nhưng chỉ lát sau cô đã khôi phục như thường.
Thì ra anh cho rằng người nhà họ Ôn sẽ làm cô đau lòng.
Nghiên Thời Thất cọ cọ vào má anh lắc đầu giải thích, giọng nói mềm mại mang theo chút hồn nhiên, “Thật ra là không buồn, cùng lắm thì cảm xúc hơi dao động một chút thôi, chưa tới mức đau lòng.”
“Anh đang nói đến nhà họ Nghiên.”
Nghiên Thời Thất chợt im bặt.
Nếu là nhà họ Nghiên thì đương nhiên cô đau lòng chứ.
Mà mọi cảm xúc của cô chỉ đều quay xung quanh ông Nghiên.
Nhớ đến lần đầu tiên đề cập đến chuyện liên hôn, cô vốn có rất nhiều lí do từ chối thoái thác, nhưng lại vì tình yêu thương của ông Nghiên mà ngậm ngùi nuốt hết ấm ức vào trong.
Giống y như một buổi biểu diễn pháo hoa lộng lẫy, sáng ngời rực rỡ trong một khoảnh khắc, nhưng lại dần dần tan biến giữa không trung rộng lớn, không lưu lại được cả một đốm lửa.
Trong chuyến đi đến nhà họ Ôn lần này, ông Nghiên là người khiến cô khắc sâu và có nhiều cảm xúc nhất.
Có lẽ cô sẽ oán hận, nhưng xét đến cùng thì mọi chuyện cũng bắt nguồn từ thân phận của cô và Ôn Tri Diên.
Cho nên ngay cả đau khổ cô cũng không dám để lộ ra, chỉ có thể đè nén xuống đáy lòng, phó mặc cho năm tháng xoa dịu vết thương.
Chỉ là không ngờ, Tần Bách Duật suy nghĩ chu toàn đến như vậy. Anh vừa tinh tế lại nhạy cảm, có thể nhận ra tâm tình bất ổn của cô.
Nghiên Thời Thất im lặng dựa sát vào anh, muốn gần anh hơn một chút, ôm anh chặt hơn một chút. Cô vùi mặt vào hõm cổ anh, nửa ngày mới rầu rĩ than thở, “Cho dù ba đối xử với em thế nào thì em vẫn rất biết ơn, em cảm ơn năm đó ở nhà họ Nghiên, ông đã tạo điều kiện cho em đi tham gia trại hè.”