ĐẤY LÀ CHUYỆN CỦA CẬU! Nghiên Thời Thất nói rất nghiêm túc, tuy rằng thân phận bị hoán đổi, nhưng sai lầm này đã cho cô có cơ hội gặp anh Tư.
Chỉ riêng anh, là đã đủ để bù đắp tất cả những thiếu sót rồi.
Tần Bách Duật buông bàn tay đang nắm tay cô ra, khuỷu tay mạnh mẽ vòng ra sau lưng, ôm ghì cô vào lòng.
Anh vuốt khẽ tóc cô, cúi đầu hôn lên trán cô, cười khẽ: “Vậy xem ra anh cần phải nể mặt ông ta một chút rồi.”
Nghiên Thời Thất “Ừ” một tiếng. Cô còn đang đắm chìm trong phiền muộn, nên không bắt kịp lời anh nói, cũng không nghĩ sâu xa về câu nói này.
Đang suy tư, cô chợt nhớ ra một việc, ngẩng đầu khỏi ngực anh, cong môi cười, “Đội y tế xuất hiện ở nhà họ Ôn là người của chúng ta sao?”
Cô nhớ có một người bác sĩ trong đội y tế kia không hề nương tay với Ôn Tri Diên chút nào.
Trước khi đi anh ta còn khẽ khom người chào cô, nói không phải người mình có ma mới tin.
Trong mắt Tần Bách Duật tràn đầy sự dịu dàng, anh nâng mặt Nghiên Thời Thất lên, gật đầu, “Là nhóm bác sĩ riêng của nhà họ Tần do Lâm Dục chịu trách nhiệm chính. Gần đây anh ta đang ở Đế Kinh tham gia hội nghị nghiên cứu chuyên sâu, cho nên anh tận dụng triệt để luôn.”
Lâm Dục bị tận dụng triệt để: “...”
Nghiên Thời Thất chợt hiểu ra, thảo nào anh ta tôn trọng cô như vậy.
Cô ngửa mặt nhìn anh, gò má bị anh chạm vào ngưa ngứa. Cô kéo tay anh xuống, mười ngón đan chặt, cười mềm mại, “Ôm em thêm một lúc nữa đi!”
Hai người lặng lẽ đứng ôm nhau, tất cả mệt mỏi và bất an dường như đều bị xua tan hết. Mà lúc này, phòng bên cạnh đang diễn ra một cảnh khiến người ta dở khóc dở cười.
***
Qua vài ngày điều dưỡng, vết thương của Ôn Tranh vốn đã chuyển biến tốt hơn.
Nhưng lúc ở nhà họ Ôn cô lại ra tay, mặc dù vết thương không đến mức lại bị rách ra, nhưng động tác mạnh quá đột ngột vẫn tác động đến vùng xung quanh vết thương.
Lúc này, bác sĩ trưởng khoa đặt khay dụng cụ đang cầm trong tay đặt lên trên tủ đầu giường. Anh ta nhìn thoáng qua sắc mặt của Ôn Tranh, sau đó cầm nhiệt kế(*) đặt lên trán cô kiểm tra.
(*) Súng nhiệt kế tốc độ nhanh, đặt trên trán hoặc bên tai là trắc được nhiệt độ.
Nhiệt độ bình thường, anh ta gật gật đầu, vừa mở nắp bình cồn vừa nói, “Cởi đồ ra.”
Ôn Tranh còn chưa nói gì, khuôn mặt đẹp trai của Lôi Duệ Tu đang đứng bên giường đã sa sầm, “Làm gì?”
Bác sĩ đang dùng bông thấm cồn bỗng khựng lại, quét mắt lườm anh một cái, giọng gắt gỏng: “Cậu nói xem tôi định làm gì, muốn kiểm tra vết thương không cởi đồ thì khám kiểu gì, tưởng mắt tôi là X quang à?”
Lôi Duệ Tu lạnh lẽo nhìn anh ta, bàn tay to lớn làm bộ cởi cúc ở cổ tay áo mình ra. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn! Bác sĩ chưa nói thêm gì, nhìn thấy động tác của anh thì vội vàng thả kẹp bông xuống, lui về sau một bước, “Làm gì thế, cậu thế này là muốn đánh nhau đấy à?”
Đường đường một bác sĩ trưởng khoa mà lại bị thằng nhãi này tha đi làm y tá, anh ta còn chưa chửi thề đâu, thế mà tên nhãi này còn dám gây sự à?
Lôi Duệ Tu, cậu có thấy xấu hổ hay không hả? Đừng tưởng mang tiếng là anh em thì ông đây không dám đánh cậu!
Vị bác sĩ này tên là Bạch Tư Kình, cuộc phẫu thuật lần trước của Ôn Tranh cũng là do anh ta thực hiện.
Bạch Tư Kình là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng trong nước. Nổi đến mức nào ấy à, người ta gặp anh ta có thể chưa chắc đã nhận ra, nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dao phẫu thuật màu vàng hoa văn đen anh ta mang kè kè bên người là biết, anh ta chắc chắn là Bạch Tư Kình.
Lôi Duệ Tu nhìn vẻ cẩn thận đề phòng của Bạch Tư Kình, ghét bỏ ra lệnh, “Cậu xoay qua bên kia, tôi xem vết thương của cô ấy.”
Vừa nói anh vừa xắn tay áo lên tới khuỷu tay, giọng điệu ra lệnh suýt nữa khiến Bạch Tư Kình tức điên.
Anh ta đứng chống nạnh, tức tối cười nhạt, “Thưa cậu Lôi, cậu muốn tự khám cho cô ấy thì gọi tôi tới làm cái mợ gì? Cậu có biết tôi đang phải hoãn hai ca phẫu thuật rồi không hả?”
“Đấy là chuyện của cậu.” Lôi Duệ Tu lạnh lùng nói.