SAO CÓ THỂ XẤU HỔ ĐƯỢC?! Bạch Tư Kình giận sôi máu, cầm khay dụng cụ dằn mạnh xuống trước mặt Lôi Duệ Tu, cũng không thèm để ý xem cồn có bị văng ra hay không.
Anh ta vừa thấy Lôi Duệ Tu lấy được khay dụng cụ bèn quay người đi hừ một tiếng: “Cởi đồ ra, xem thử vùng da thịt chung quanh vết thương có bị nhiễm trùng mưng mủ hoại tử gì không, đừng có dùng cái móng vuốt bẩn thỉu của cậu chạm trực tiếp vào, dùng cồn lau qua đi đã.”
Lôi Duệ Tu không đếm xỉa đến anh ta, đưa tay muốn cởi quần áo của Ôn Tranh.
Có điều, tay đã bị chặn lại!
Ôn Tranh khép mi mắt, dường như hơi hoảng hốt.
Cô không dám nhìn vào mắt Lôi Duệ Tu, sợ bản thân không chống lại được ánh mắt đàn áp của anh.
Trong lúc hai người giằng co trước giường bệnh thì Bạch Tư Kình giống như tên ngốc mặc blouse trắng chống nạnh nhìn tường chờ đợi.
Qua khoảng ba phút, không thấy ai lên tiếng, anh ta không khỏi nôn nóng, “Sao rồi? Vết thương nhiễm trùng à?”
“Cậu ra ngoài đi!”
Bạch Tư Kình: “?”
Cậu ta như thế này có phải là mẹ nó gợi đòn không?
Bạch Tư Kình định xoay người lại nhưng rồi chần chừ nhịn xuống.
Anh ta không dám đối chọi với Lôi Duệ Tu. Từ khi tên kia làm cảnh sát, đánh người càng lúc càng đau.
“Lôi Duệ Tu, ông đây đúng là thiếu nợ cậu mà. Lần sau có việc gì cũng đừng có tìm tôi, nhà tôi CMN bao việc!”
Bạch Tư Kình hung ác nói xong, đang định ra ngoài thì lại nghe thấy bạn thân nhà mình nói cái khỉ gì kia?
“Cậu đã bận đến vậy thì tiện thể xử lí chuyện của bệnh viện Hối Nhân giúp tôi luôn đi.” Giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng đầy ẩn ý.
Bạch Tư Kình hít sâu một hơi, “Cái gì thế? Nửa tháng nữa là tôi trả hết tiền thua cược rồi, ai thèm quản lý cái bệnh viện rách nát nhà cậu. Đơn vị của cậu bận đến thế kia à?”
“Tôi nghỉ việc rồi. Mai tôi đi Lệ Thành, sau này chuyện của bệnh viện cậu lo cho tôi đi.”
Bạch Tư Kình tức giận bỏ đi, còn đứng trong hành lang phát điên mắng một trận.
Anh ta tới bệnh viện Hối Nhân làm bác sĩ hoàn toàn là bất đắc dĩ. Có lần anh ta uống rượu cá cược bị thua cho Lôi Duệ Tu nên mới bị cậu ta xách tới đây làm bác sĩ ngoại khoa miễn phí ba tháng.
Giờ sắp hết hạn đánh cược rồi, cậu ta lại trở mặt, ném bệnh viện cho anh ta quản lý.
Có biết xấu hổ là gì không hả? Đi Lệ Thành làm cái mẹ gì chứ? Đừng tưởng anh ta không thấy tên này mập mờ với cô gái trong phòng bệnh kia nhé!
Thằng nhãi này lén lút tìm vợ cho mình sau lưng nhà họ Lôi, hay cô gái này chỉ là người sưởi ấm thân thể lạnh lẽo của cậu ta thôi?
Cậu ta cũng không phải không hiểu gia quy nhà họ Lôi!
Nghĩ đến đây, Bạch Tư Kình đứng trong hành lang cười hả hê.
Đến cả công việc nhà nước cũng bỏ được, ngày mai lại còn định đi Lệ Thành, Bạch Tư Kình bỗng rất hiếu kì. Lần này rốt cuộc cậu Cả nhà họ Lôi chỉ cảm nắng hay mãi mãi một tình yêu đây?
Đợi đến lúc người nhà họ Lôi biết thì vui lắm cho mà xem!
***
Ngoài cửa phòng bệnh, Bạch Tư Kình tự biên tự diễn cười khúc khích một mình.
Trong phòng bệnh, Ôn Tranh kéo chặt cổ áo bệnh nhân, dùng ánh mắt từ chối Lôi Duệ Tu.
“Bỏ tay ra, tôi xem vết thương cho em!” Lôi Duệ Tu không ép cô, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo, nhưng ánh mắt cực kì nghiêm khắc.
Ôn Tranh đảo mắt, “Không cần xem, vết thương không sao đâu.”
“Tôi muốn xem!”
Ôn Tranh: “...”
Cô nhìn Lôi Duệ Tu kiên trì cố chấp, khẽ mím môi, lộ ra chút ngượng ngùng.
Nếu để bác sĩ khám thì cô còn có thể tự nhiên hơn, nhưng bảo cô để Lôi Duệ Tu xem vết thương cho mình, lòng cô cứ bồn chồn như bị mèo cào vậy. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Trái tim trở nên hồi hộp, luống cuống, phập phồng lên xuống.
Lôi Duệ Tu kéo tay áo lên, đặt khay dụng cụ lên tủ đầu giường, nghiêng người ghé sát Ôn Tranh.
Cặp môi mỏng của anh cong lên mỉm cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng, nhẹ nhàng nắm cằm cô, nói bằng giọng điệu bất đắc dĩ và cưng chiều, “Em xấu hổ đấy à?”
Vừa nói xong, Ôn Tranh nhíu chặt mày lại, dời mắt lên nhìn trần nhà, tự cởi áo mình ra.
Cô muốn dùng hành động thực tế chứng minh, người kiếm ăn trên lưỡi dao như cô sao có thể xấu hổ được!
Dù sao thì, có chết cũng không thừa nhận là được rồi!