SAO HÔM NAY ANH LẠI RẢNH RỖI TỚI ĐÂY VẬY? Đúng như Lôi Duệ Tu suy đoán, vết thương của Ôn Tranh không rách ra, nhưng động tác đánh người lúc nãy của cô làm cho vùng xung quanh miệng vết thương hơi sưng lên.
Ôn Tranh nằm thẳng trên giường, mặt không chút cảm xúc nhìn trần nhà, làm ra vẻ bình thản, chỉ có lòng bàn tay nắm chặt đặt bên người mới tiết lộ sự căng thẳng của cô.
Lúc này, Lôi Duệ Tu đang cúi đầu nhìn eo bên trái của cô, lấy cồn sát khuẩn lau nhẹ lên vết khâu. Nét mặt anh rất nghiêm túc, động tác cũng rất cẩn thận.
Dường như sợ làm đau cô, anh liên tục còn thổi nhẹ lên chỗ vừa lau.
Xúc cảm mang theo một loại tình cảm khó tả, giống như dòng nước ấm chậm rãi tràn vào tim Ôn Tranh.
Cô cảm thấy cả người bắt đầu ngưa ngứa, bất giác khẽ cựa người. Lôi Duệ Tu lập tức dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Đau à?”
Ôn Tranh chớp mắt, lắc đầu không trả lời.
Lau xong vết thương trên thắt lưng rồi, Lôi Duệ Tu đặt bông xuống, cúi người xuống đỡ vai của cô, “Ngồi dậy đi, để tôi xem sau lưng của em.”
Ôn Tranh liếc trộm anh, cắn môi dưới, hai tay đúng lúc nắm khuỷu tay anh, vịn vào anh ngồi dậy.
Nhưng cô vừa mới cởi áo bệnh nhân ra, thì cửa bật mở…
Ngay cả Lôi Duệ Tu cũng không ngờ cửa phòng bệnh bị mở ra đột ngột như vậy.
Người bên ngoài không gõ cửa, lúc nhanh tay đẩy cửa cũng giật mình đứng sững lại.
Ôn Tranh vô thức kéo áo lại, nhưng Lôi Duệ Tu còn nhanh tay hơn cô.
Anh lấy chăn bông ở mép giường, mau chóng khoác lên vai Ôn Tranh, sau đó nhíu mày, mặt thoáng bực bội, “Lần sau nhớ gõ cửa!”
Người đến là Lãnh Dịch Diêm.
Không phát điên lên ngay, Lôi Duệ Tu tự nhận mình đã tu thành chánh quả.
Lãnh Dịch Diêm mới vừa đẩy cửa vào, không cần nghĩ cũng biết cậu ta đã thấy rất nhiều thứ không nên thấy.
Lôi Duệ Tu kéo sát hai góc chăn ở phía trước hai vai Ôn Tranh lại, rồi vén gọn tóc hai bên gò má cho cô, sau đó xoay người, không nói một lời, xếp bông gạc và cồn sát khuẩn lên khay.
Giờ phút này, Ôn Tranh thấy mặt Lôi Duệ Tu như đang căng ra, mơ hồ nhận thấy có vẻ như anh bực bội.
Nhưng với tình huống như thế này… cô thật sự không biết phải xoa dịu anh như thế nào.
Ôn Tranh quyết định quấn chăn trước người, quay lại, ngồi trên giường nhìn Lãnh Dịch Diêm, bình tĩnh hỏi: “Dịch Diêm, sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh mà chạy đến đây vậy?”
Bản thân Lãnh Dịch Diêm cũng không ngờ vừa vào cửa liền thấy cảnh này.
Rất chói mắt, cũng rất nhói lòng.
Sau khi cố gắng ổn định cảm xúc, Lãnh Dịch Diêm đứng ở cửa, thuận thế nghiêng người dựa lên khung cửa, hơi nhướng mày, giọng điệu giống như chế nhạo: “Xem ra là tôi tới không đúng lúc rồi?”
Khi nói những lời này, chỉ có mình cậu ta biết phải dùng bao nhiêu nghị lực mới có thể đè nén lời chất vấn xuống tận đáy lòng.
Còn không phải là vì không có tư cách để chất vấn hay sao?
Liếc vẻ mặt cợt nhả của Lãnh Dịch Diêm, Ôn Tranh hơi nhếch khóe môi, nhìn về phía ghế xô pha cách cánh cửa không xa, bĩu môi nói: “Đừng nói bậy, lại ngồi đi.”
Đợi Lãnh Dịch Diêm ngồi xuống, Lôi Duệ Tu xoay người bước đi, điệu bộ giống như phải ra ngoài.
Không hiểu sao Ôn Tranh lại có chút chột dạ, gần như không hề nghĩ ngợi hỏi: “Anh đi đâu vậy?” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Lôi Duệ Tu chớp mắt nhìn cô, “Không đủ cồn sát khuẩn, tôi đi lấy thêm một ít. Hai người trò chuyện trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại.”
“Ồ…”
Thấy anh đi thẳng một mạch ra ngoài phòng bệnh, cảm xúc trong lòng Ôn Tranh vô cùng phức tạp khó hiểu.
Cô thấy rõ ràng chai cồn sát khuẩn trên tủ đầu giường còn tới một phần ba chai.
Anh… tức giận sao?
Ôn Tranh nghĩ mãi mà không hiểu. Cô là người chưa từng yêu, nên rất khó đoán được mấy thứ loanh quanh lòng vòng trong mối quan hệ nam nữ.