CÓ RẢNH THÌ CHUYỂN TIỀN VÀO TÀI KHOẢN CHO TÔI! Nhân viên phục vụ hoang mang, cô ấy không biết Thành Nghiệp Nam nhưng lại biết Nghiên Thời Thất.
Khó khăn lắm siêu mẫu quốc tế mới tới nhà hàng của họ ăn cơm nhưng kết quả lại bị mình làm dơ quần áo. Mà bộ quần áo này vừa nhìn đã biết không rẻ rồi, mình cũng không bồi thường nổi.
Thành Nghiệp Nam sa sầm mặt cúi đầu nhìn cái quần dính đầy mì Ý của mình, rồi giơ tay vuốt lại tóc nhìn về phía Nghiên Thời Thất, trong ánh mắt đó có lo lắng sốt ruột, “Em có bị bỏng không?”
Lúc này, Nghiên Thời Thất cũng không có nhìn Thành Nghiệp Nam, mà tầm mắt cô đang tập trung trên người vừa đụng phải nhân viên phục vụ đó. Cô nghe thấy Thành Nghiệp Nam hỏi như vậy cũng chỉ lắc đầu nhưng tầm mắt lại không dời đi.
Chốc lát sau, cô mới dời mắt về phía nhân viên phục vụ, cầm một tờ khăn giấy trên bàn vừa lau áo khoác vừa nói: “Không sao đâu, tôi biết cô không cố ý.”
Trong mắt nhân viên phục vụ đã ngấn lệ, còn bưng cái khay trong tay không biết phải làm sao, vừa nghe thấy lời Nghiên Thời Thất nói thì trong lòng cô ấy lại càng khó chịu hơn, “Cô Nghiên, hay là... Tôi mang đi giặt khô giúp cô, hoặc là đền lại cho cô một cái khác nhé?”
“Không cần đâu.” Nghiên Thời Thất đặt khăn giấy đang cầm trong tay lên bàn rồi cười nhạt nhìn cô gái đang đứng bên cạnh nhân viên phục vụ, hơi ngẩng đầu lên, “Cho dù bồi thường thì cũng phải là do cô Lăng Mật đi không nhìn đường này bồi thường chứ, có đúng không!”
Thành Nghiệp Nam nhíu mày lại, trường hợp này là gặp người quen! Nhưng rõ ràng không phải thứ gì tốt.
Bởi vì anh ta nhìn ra được gương mặt cười lạnh của Thập Thất hiện lên một ít châm chọc.
Thành Nghiệp Nam cũng nhìn về phía Lăng Mật rồi nhăn mày xua tay với nhân viên phục vụ, “Lần sau cẩn thận hơn nhé, làm lại một phần cho chúng tôi đi.”
“Được thưa ngài.” Nhân viên phục vụ nói xong lau mồ hôi trên trán, sau khi dọn dẹp bàn sạch sẽ mới xoay người lại khom lưng với Nghiên Thời Thất: “Cô Nghiên, cảm ơn cô!”
Người phục vụ quyết định, bắt đầu từ hôm nay cô ấy phải làm fan của Nghiên Thời Thất!
Còn người phụ nữ mới vừa đụng phải mình trông thì đoan trang, nhưng đụng vào người ta lại chẳng thèm nói một câu xin lỗi thì đúng là bất lịch sự.
Sau một hồi sợ bóng sợ gió, nhân viên phục vụ đi về quầy cầm điện thoại lên Weibo, bắt đầu soạn bài, còn len lén chụp một tấm hình của Nghiên Thời Thất nữa.
Tuy quần áo của cô đã bị vấy bẩn rồi, nhưng nhân viên phục vụ rất có tâm chỉnh cho cô đẹp hơn, sau đó đăng nhập Weibo vào đề tài liên quan đến Nghiên Thời Thất.
Chỉ trong nháy mắt, Weibo này đã thu hút được vô số cư dân mạng đến hóng hớt.
***
Trong phòng ăn, Nghiên Thời Thất thản nhiên nhìn Lăng Mật.
Từ lần chia tay ở trấn Phổ Lan khi trước thì đúng là đã lâu không gặp. Vào lúc này, hai người lại bốn mắt nhìn nhau làm cô không khỏi thấy bùi ngùi. Thế giới này thật lớn nhưng Lệ Thành lại quá nhỏ.
Cho dù vừa rồi Lăng Mật là vô tình hay cố ý nhưng trong khoảnh khắc đối mặt nhau này, Nghiên Thời Thất vẫn cảm nhận được sự khiêu khích từ cô ta. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Chưa từ bỏ ý xấu!
Thành Nghiệp Nam nhìn Lăng Mật, cô ta mặc một bộ váy dài dệt kim màu đen tôn lên vóc dáng, mái tóc xõa sau lưng, trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, vênh váo.
Anh ta lướt mắt qua lại giữa Lăng Mật và Nghiên Thời Thất chừng hai giây rồi sau đó mới gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “Cô Lăng Mật đây đang nhìn cái gì vậy? Không hề nói một câu xin lỗi, cho dù là người quen cũng phải biết phép lịch sự chứ?”
Lăng Mật nhìn lướt qua Thành Nghiệp Nam nhưng chỉ nhếch mép không để ý tới.
Khi nhìn về phía Nghiên Thời Thất lần nữa thì trong mắt cô ta đã lóe lên vẻ khinh thường, “Cô Nghiên, đã lâu không gặp, hôm nay đúng là trùng hợp mà.”
Nghiên Thời Thất khẽ lắc đầu, cười nhạt nói thẳng thừng, “Không trùng hợp, chỉ có thể nói là số tôi không được may thôi. Cô Lăng, bộ quần áo này là kiểu mới trong bộ sưu tập đầu đông của nhãn hiệu MC, trị giá tám mươi ba nghìn tệ, có rảnh thì nhớ chuyển tiền vào tài khoản của tôi đấy. Còn tài khoản thì lát nữa tôi sẽ để người gửi qua cho cô.”