Chương 824ĐI THEO LÒNG DÂN? Trong bãi đỗ xe, Doãn An Táp không mất nhiều thời gian đã tìm được chiếc Bentley của Kiều Kình.
Cô ổn định lại nhịp thở, lúc đi về phía trước còn không quên chỉnh lại vạt áo của mình tựa như một cô gái rơi vào tình yêu cuồng nhiệt đang bước từng bước về phía nam thần mình thầm ngưỡng mộ.
Anh ta hơi nheo mắt lại, khuỷu tay lộ ra ngoài, gương mặt hòa cùng làn sương trắng càng tăng thêm một chút lười biếng mông lung.
“Tổng Giám đốc Kiều.”
Doãn An Táp xuất hiện ngoài cửa sổ, cách đầu xe cười mỉm vẫy tay với anh ta.
Kiều Kình nhướng mày, ngậm điếu thuốc nghiêng đầu ra hiệu về phía ghế phó lái bên cạnh mình.
Đây cũng không phải là lần đầu ngồi xe anh ta cho nên Doãn An Táp cũng không chần chừ, kéo cửa ra bước lên xe.
Cô mới vừa ngồi vào chỗ thì một làn khói dày đặc mang theo gió lạnh ban đêm tạt thẳng vào mặt. Cô vô thức che chóp mũi lại ho khan một tiếng.
“Làm cô sặc à?” Kiều Kình nhìn cô nhưng trong lúc nói chuyện đã dụi tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn của xe.
Doãn An Táp nhìn thấy động tác của anh mà trong lòng nóng hầm hập.
Nhưng cô không nói gì cả, chỉ cúi đầu cười mỉm, hưởng thụ sự rung động đã lâu không cảm giác được.
Kiều Kình im lặng nhìn cô, rõ ràng đã bắt được toàn bộ sắc mặt của cô rồi, “Trong thời gian Nghiên Thời Thất bị thương, có thể tôi phải thường đến bệnh viện. Hai cô là chị em tốt, nếu như muốn tới thì có thể tiện đường đi chung xe với tôi.”
Doãn An Táp được quan tâm mà sợ hãi, ngạc nhiên dời mắt thì đã chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Kiều Kình, “Chuyện này có phải không thích hợp lắm không?”
“Có gì mà không thích hợp? Nếu như cô không tiện thì...”
“Tiện chứ!” Doãn An Táp không đợi Kiều Kình nói xong đã giành nói trước.
Cô biết mình quá làm ra vẻ, nhưng thứ tình cảm chất chứa trong lòng không dám nói với người ngoài này đã khiến cô có thái độ như vậy. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Kiều Kình nhìn ánh mắt lấp lánh của Doãn An Táp, khóe miệng lập tức cong lên nhưng không nói gì cả chỉ lo lái xe rời khỏi bệnh viện.
***
Sau khi mọi người đã rời đi, Lôi Duệ Tu và Tần Bách Duật đứng trước cửa sổ trong phòng nghỉ bên cạnh phòng bệnh hút thuốc.
Ôn Tranh đã qua phòng bệnh chăm sóc Nghiên Thời Thất. Cô vốn định đi Giang Nam nhưng vì Nghiên Thời Thất gặp chuyện ngoài ý muốn, cho nên đành tạm gác lại.
Hiện giờ trong thế giới của Ôn Tranh không có bất kì người nào có thể quan trọng hơn Tiểu Thất cả.
Màn đêm ngoài cửa sổ dần nồng đậm, gió lạnh len lỏi qua kẽ hở khung cửa sổ thổi vào trong phòng nghỉ.
Lôi Duệ Tu đưa điện thoại cho Tần Bách Duật, “Bạch Tư Kình mới vừa gửi tin nhắn tới, các hạng mục sức khỏe của Tiểu Thất đều bình thường. Tôi có cố ý hỏi rồi, anh ta nói lúc trước chỉ làm kiểm tra các hạng mục bình thường cho Tiểu Thất, nên không biết được cô ấy đang mang thai.”
Toàn bộ báo cáo kiểm tra đã có lúc sáng. Nhưng do Bạch Tư Kình có mấy ca phẫu thuật nên chưa kịp đưa kết quả cho bọn họ.
Bây giờ kết quả kiểm tra sức khỏe đều bình thường cũng giúp mọi người yên tâm hơn.
“Ừm, cảm ơn.” Tần Bách Duật rít một hơi rồi phun khói thuốc ra ngoài cửa sổ, sau đó mới trầm giọng nói.
Lôi Duệ Tu nhìn đường nét gương mặt anh, “Chuyện của Tiểu Thất lần này hơi khó giải quyết. Mới vừa rồi tôi đã xem bình luận trên mạng, dường như mọi người đều đang thảo luận về câu chuyện Bùi Đường xả thân cứu Tiểu Thất.”
Lôi Duệ Tu vừa nói xong, Tần Bách Duật đã dời mắt nhìn sang, “Anh muốn nói gì?”
Lôi Duệ Tu cười khẽ, “Nghe hiểu rồi à? Ý tôi muốn nói là có phải hành động Bùi Đường ra tay cứu Tiểu Thất quá hợp lòng dân hay không?!”
“Hợp lòng dân?” Tần Bách Duật nghiền ngẫm miêu tả của Lôi Duệ Tu, ánh mắt trở nên u ám.
“Đúng vậy, mặc dù không thích hợp nhưng chính là cảm giác này đấy.”