Chương 825VÌ ĐÔI MẮT MÀ BỎ ĐỨA BÉ? Lôi Duệ Tu thẳng thắn nói quan điểm của mình, “Hiện giờ, vì Bùi Đường cứu Tiểu Thất mà đám fan couple của hai người vô cùng kích động, cư dân mạng cũng đào lại chuyện trước đây của anh ta với Tiểu Thất.”
“Tôi đã đọc sơ qua, mọi người đều kêu gào cảm động trước hành động cứu người vĩ đại của anh ta. Tôi nghe nói trước đây anh ta là ảnh đế, lại là bạn trai của con gái ông Ba nhà họ Kiều.”
“Trong giới giải trí thực tế này, anh ta có thể liều mình cứu người thật sao? Nếu như yêu sâu đậm đến vậy thì tại sao lúc trước không thấy anh ta làm chuyện gì khiến người ta cảm động chứ?”
Những suy đoán này của Lôi Duệ Tu đến từ cái mũi nhạy bén được anh tích lũy từ nghiệp vụ cảnh sát trước đây của mình.
Anh từng làm các vụ án mạng nghiêm trọng, trong lúc điều tra sự thật sẽ không bỏ qua bất kì dấu vết nào.
Kết hợp với tin tức thu thập từ trên mạng, cùng với camera tại hiện trường bị tiêu hủy cho thấy, chuyện ngoài ý muốn lần này giống như đã được dày công sắp đặt.
Lôi Duệ Tu không quen biết Bùi Đường, chỉ phân tích tất cả khả năng dựa trên quan sát khách quan.
Theo Lôi Duệ Tu thì Bùi Đường bị thương là thật, nhưng chỉ cần nhìn lời khen ngợi như thủy triều, cũng như sự thay đổi nhanh như chớp trong cách nhìn của cư dân mạng cũng đủ biết anh ta là người được hưởng lợi nhiều nhất.
Tần Bách Duật nghe vậy chỉ nhìn chằm chằm bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ mà thở dài: “Có lẽ là anh ta có nhúng tay vào.”
Lôi Duệ Tu vốn chỉ là nghĩ thầm, nay lập tức giật mình, “Cậu tra ra được rồi à?”
Chỉ trong vòng một buổi chiều từ lúc xảy ra chuyện mà Tần Bách Duật đã khóa được mục tiêu rồi?
Rốt cuộc sau lưng cậu Tư nhà họ Tần có bao nhiêu thế lực chứ?
Điều khiến Lôi Duệ Tu không thể ngờ tới chính là lời nói tiếp theo của anh.
“Vẫn còn chưa xong. Tập đoàn Tần thị nhận được tin tức nói rằng, lúc Tiểu Thất rời hiện trường, nhiếp ảnh gia được Bùi Đường cố ý gọi lại chụp hình đã bị mua chuộc từ trước.”
Thế nên anh ta mới có thể vọt tới kịp thời ngay khoảnh khắc backdrop đổ xuống.
Lôi Duệ Tu sững sờ một lúc mới cười lạnh: “Anh ta quả thật liều mạng!”
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghiên Thời Thất mơ màng tỉnh lại. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Việc đầu tiên cô làm sau khi mở mắt chính là sờ lên bụng mình.
Loại cảm giác kì diệu này khiến cô cười ra tiếng, cho dù tầm mắt phía trước vẫn mơ hồ.
“Em tỉnh rồi à?” Bên tai truyền tới tiếng nói khàn khàn của Tần Bách Duật. Nghiên Thời Thất nghe vậy xoay đầu, vừa thấy anh đã nở nụ cười, “Bây giờ đã mấy giờ rồi?”
“Chín giờ hai mươi.”
Nghiên Thời Thất sững sờ, “Hơn chín giờ rồi...” Cô ngủ thật nhiều.
Cô vừa nghĩ như vậy bèn giật giật cổ chân, vẫn cảm thấy đau nhói nhưng đã đỡ hơn hôm qua rất nhiều.
“Em có đói bụng không?” Tần Bách Duật đứng trước giường cúi người xuống, vô cùng cưng chiều sờ lên gương mặt ấm áp của cô.
Nghiên Thời Thất sờ bụng gật đầu, “Không đói cũng phải ăn, còn có Tiểu Tiểu Tần nữa mà.”
Tần Bách Duật nghe cô nói vậy khẽ vuốt ve tóc cô, hơi trầm ngâm rồi mờ mịt hỏi: “Tiểu Thất, em có nghĩ tới chuyện bỏ đứa bé không?”
Nghiên Thời Thất vốn còn đang cười mỉm lập tức cương cứng lại. Cô chậm rãi nhìn về phía anh, trong mắt trống rỗng, “Tại sao phải bỏ?”
Anh mím chặt môi, “Bởi vì mắt của em. Anh muốn em khỏe mạnh hơn là có đứa bé.”
Lời nói này làm tim Nghiên Thời Thất nóng lên.
Cô từ từ cúi đầu xuống, mở lòng bàn tay nhìn đường vân tay không rõ ràng.
Lúc cô ngã bị thương, đứa bé này vẫn còn bình yên nằm trong bụng cô.
Thật sự phải vì đôi mắt mà bỏ nó sao?
Nghiên Thời Thất rủ mắt phác họa tỉ mỉ lòng bàn tay. Vừa nghĩ đến đứa bé trong bụng là kết tinh của mình với anh Tư thì đôi mắt cô lập tức mềm mại hẳn đi.
Tần Bách Duật ngồi bên cạnh nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, rồi cúi đầu ôm lấy cô vào lòng, “Bỏ nó, sau này chúng ta còn sẽ có mà.”
Nghiên Thời Thất khàn giọng, thoáng nghẹn ngào, “Nếu em muốn giữ nó lại thì sao?”