Người Dấu Yêu Ơi

Chương 826



Chương 826CẬU TƯ TẦN, TRỐN KĨ THẬT ĐẤY!
Tần Bách Duật nâng cằm cô lên. Một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống mu bàn anh, làm trái tim anh bỏng rát.

Anh nhíu chặt mày, yết hầu lên xuống liên tục. Lau vệt nước nơi khóe mắt cô, anh thở dài nói: “Thật sự muốn giữ lại sao?”

Nghiên Thời Thất mím môi, lặng lẽ gật đầu.

Muốn giữ lại, muốn nhìn xem đứa nhỏ có dáng vẻ như thế nào, là giống mình hay là giống anh Tư.

Cô muốn biết cảm giác mang thai đứa con đầu lòng, muốn sinh con cho anh, muốn ôm đứa nhỏ mềm mại, muốn rất nhiều rất nhiều. Duy chỉ có một điều cô chưa từng nghĩ tới, chính là không cần đứa nhỏ.

“Con vẫn luôn ở bên trong, không ồn ào không gây chuyện, em chưa từng nôn nghén, con rất ngoan…” Nghiên Thời Thất ứa nước mắt, nỉ non từng tiếng, ngay cả bản thân cô cũng tan nát cõi lòng.

Tần Bách Duật sợ nhất là nhìn thấy cô khóc. Anh chợt ôm ghì lấy cô, vuốt nhẹ lưng cô. Giống như phải đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, anh cất giọng khản đặc: “Đừng khóc nữa, em muốn giữ thì cứ giữ lại đi.”

Nghiên Thời Thất dựa vào vai anh, từ từ khép mắt lại, lặng lẽ nghẹn ngào.

Cô muốn đứa con này, cũng giống như mọi người mẹ trên thế giới này.

Ngay lúc này, cô cảm nhận được rõ ràng câu nói “làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ”.

Cô im lặng thật lâu, trong lòng dâng lên đủ mọi cảm xúc cay đắng ngọt ngào. Một lát sau, cô tự lừa mình dối người, tìm niềm vui trong nỗi khổ, nói: “Em sẽ không xui xẻo như vậy đâu. Bác sĩ nói chờ thêm khoảng một tháng nữa là có thể nghe được tim thai rồi. Đợi đến lúc ấy, chúng ta mới đưa ra quyết định, được không anh? Hiện nay y học phát triển, em chỉ bị thương ở trán thôi, nói không chừng mấy ngày nữa đôi mắt của em sẽ nhìn thấy lại.”

“Ừ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, tin anh đi.”

Tần Bách Duật không nỡ nói nhiều, cũng không tiếp tục đề cập đến chuyện thuyết phục cô phá thai.

Nếu cô muốn giữ lại đứa nhỏ, thì anh sẽ chiều theo ý cô.

Anh ôm cô thêm một lát, rồi yên tĩnh đút cho cô ăn.

Anh không nói thêm gì, nhưng trong lòng Nghiên Thời Thất vẫn nặng trĩu.

***

Ăn sáng xong, Nghiên Thời Thất nhắm mắt nằm xuống. Cô quay lưng lại, khuất tầm nhìn của anh, nước mắt chảy đầm đìa má.

Có khi nào đôi mắt không khỏi được không?

Tần Bách Duật đứng bất động, vô cùng đau lòng nhìn cô không ngừng run rẩy.

Anh mím chặt môi, đáy mắt lướt qua vẻ âm u nặng nề.

Vài giây sau, anh xoay người ra cửa, đi đến khuôn viên dưới tầng, châm một điếu thuốc.

Trời chiều lộng gió, Tần Bách Duật mặc áo khoác dài ngang gối, cả đêm không ngủ tuy có lưu lại dấu vết mệt mỏi trên mặt anh, nhưng vẫn không hề giảm bớt vẻ đẹp trai nho nhã.

Anh không nỡ để cô chịu khổ, cũng không thể chịu được nước mắt của cô.

Thôi, cứ tùy theo ý cô vậy!

Chốc lát sau, Tần Bách Duật lấy điện thoại ra từ trong túi quần. Anh nhìn về phía trước, ngón cái lại liên tục lướt màn hình.
Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
Dường như anh đang suy nghĩ, lại dường như đang do dự.

Nhưng cũng chỉ trong vài giây, anh liền cụp mắt xuống, lấy điện thoại ra, bấm một dãy số đã lâu không liên lạc.

Dãy số rất dài, không phải là số điện thoại trong nước.

Sau ba hồi chuông đổ, điện thoại kết nối, giọng của đối phương trầm thấp khê nồng, còn khản đặc ra vẻ buồn ngủ.

“Nói!” Đối phương lời ít ý nhiều, một chữ duy nhất, ngạo mạn lại sắc bén.

Tần Bách Duật siết chặt điện thoại, vẻ mặt lạnh nhạt, mắt nhìn xa xăm, trả lời ngắn gọn: “Tôi ở Lệ Thành.”

Một khoảng im lặng khiến người ta sợ hãi trôi qua, hơi thở đối phương nặng nề, “Ồ, Tần Tứ, trốn kĩ thật đấy!”

“Lệ Thành, nhanh lên!”

Bốn chữ đơn giản, lại mang theo sự ăn ý không cần nói ra lời. Tần Bách Duật nói xong liền cúp điện thoại.

Mà đối phương, cũng không gọi lại.

Tần Bách Duật khẽ thở dài một tiếng, cụp mắt nhìn màn hình điện thoại tối dần, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười mỉm.