Chương 909MAU GỌI NGƯỜI NHÀ TỚI ĐÂY! Trác Hàn ngồi trong xe ngóng theo đôi vợ chồng sánh vai cùng nhau trở về nhà, lại ngó lại cái thân chó độc thân này, anh ta thấy mệt tim quá.
Mấy hôm nay, để lấy được lòng tin của Trang Yên, anh ta sắp từ bỏ cái da mặt mình rồi.
Nào là hỏi han ân cần, nào là trao đổi công việc, và nó dẫn tới hệ quả trực tiếp là mỗi lần gặp mặt, cô trưởng phòng quản lý mà anh ta theo đuổi đều mặt lạnh như tiền, thậm chí còn có lúc cáo gắt với anh ta.
Vì công việc mà anh ta đã hiến dâng cả đời mình, nhưng công việc còn chưa xong thì cậu ta không thể lắm mồm.
Trác Hàn có khổ mà không dám tố, ngồi trong xe thở ngắn than dài.
Anh ta cũng sắp ba mươi rồi, đến khi nào tình yêu đời mình mới xuất hiện đây?!
Chó độc thân Trác Hàn khởi động xe, bật một bài tình ca dành cho FA, lái xe rời khỏi Vịnh Lâm Hồ.
Nghiên Thời Thất trả lời: “Em chụp số thẻ gửi qua WeChat cho chị, chị chuyển cho em ngay. Tình hình của ông ta thế nào?”
Câu hỏi cuối cùng làm Tiểu Lâm nhìn giấy xét nghiệm, trong đầu không khỏi nhớ lại lời nói của bác sĩ khi đó.
Tình hình của ông ta có chút nghiêm trọng. Nếu cô không phải người nhà của ông ta thì cố gắng báo cho người nhà tới gấp!
Hiện giờ, bệnh của ông ta đã đến giữa thời kì cuối, còn chưa biết có dấu hiệu di căn hay không. Nhất định phải tiến hành hóa trị và xạ trị càng sớm càng tốt, không thể trì hoãn thêm được nữa.
Nghiên Thời Thất cầm di động lẳng lặng chờ đợi, nhưng Tiểu Lâm im lặng hơi lâu làm cô nảy sinh nghi ngờ, “Tiểu Lâm?”
“Chị Thập Thất, tình trạng của ông Nghiên Quân không được tốt lắm. Em chụp phiếu xét nghiệm gửi chị nha.”
Trái tim Nghiên Thời Thất hẫng đi một nhịp, nhưng vẫn đáp ứng rồi cúp điện thoại.
Cô cầm điện thoại và chờ đợi. Dù chỉ chụp một tấm hình, mà Tiểu Lâm phải mất tới năm phút mới gửi qua cho cô.
Nghiên Thời Thất nghe tiếng chuông báo, từ tốn mở tấm hình ra.
Cô đọc từng chữ một, đến khi thấy câu cuối cùng, ngón tay cô bỗng dưng cứng đờ.
Kết quả chuẩn đoán: Ung thư dạ dày.
Cô nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng lại không ngờ đến điều này.
Thảo nào Tiểu Lâm cứ rề rà khó quyết, hóa ra là ung thư.
Hai cái chữ thật xa xôi, lúc này lại bày ra trước mắt cô. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm giấy xét nghiệm. Không biết nhìn hết bao lâu, màn hình vừa tối dần đi, cô lập tức chạm vào cho sáng lên.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi.
Mãi cho đến khi...
Có một bàn tay ấm áp đặt lên đầu vai hơi lạnh của cô, giọng nói trầm ấm của anh rót vào tai cô, “Bệnh ung thư dạ dày, chỉ cần không di căn, sau khi giải phẫu lại phối hợp với hóa trị thì sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Những lời này làm mắt cô cay cay.
Cô quay lại. Chạm phải ánh mắt dịu dàng của anh, cô chớp chớp mắt, “Anh biết rồi hả?”
Ánh mắt anh lướt qua màn hình di động của cô, hai chữ ung thư bị cô phóng to hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ ràng.