Người Dấu Yêu Ơi

Chương 910



Chương 910ANH TƯ TẦN ẤM ÁP CHÍN CHẮN CHỮNG CHẠC LẠI BIẾT SĂN SÓC
Anh rút đi điện thoại trong tay cô, bàn tay đặt trên vai cô nhẹ nhàng vuốt ve, “Nếu em muốn đến bệnh viện, anh sẽ đi cùng em.”

Giọng anh trong trẻo, âm hưởng dịu dàng như làn gió xuân thổi vào lòng Nghiên Thời Thất một dòng nước ấm cuồn cuộn.

Lòng bàn tay hơi siết lại, cô nhìn vào đôi mắt anh qua ánh sáng phản chiếu của gương trang điểm, “Em không biết Tiểu Lâm có thông báo với ai khác hay không, bây giờ mà tới đó…”

Nghiên Thời Thất do dự, bảy giờ rưỡi là khoảng thời gian không sớm không muộn.

Nếu lên đường đến bệnh viện ngay bây giờ thì vẫn còn kịp.

Dường như nhìn thấy sự do dự của cô, Tần Bách Duật cong môi, trong mắt chứa chan sự cưng chiều, “Đi thôi, thay đồ rồi đi xem thử để an tâm, mắc công em lại nghĩ ngợi lung tung.”

Anh vẫn luôn như vậy, vừa ấm áp chín chắn chững chạc lại biết săn sóc.

Nghiên Thời Thất cúi đầu mấp máy môi, đặt tay mình lên vai, “Em gọi cho Tiểu Lâm hỏi thử, nếu bà Liên có ở đó thì em không đi.”

Theo bản năng, cô không muốn chạm mặt bà Liên.

Cũng không hẳn là chán ghét, cô chỉ không muốn tăng thêm rắc rối mà thôi.

Anh trả lại điện thoại cho cô, cụp mắt nhìn đường nét khuôn mặt cô qua gương trang điểm. Đuôi mày khóe mắt cô ẩn sâu một sự lo lắng.

***

Mười phút sau.

Chiếc Volkswagen Phaeton chạy ra khỏi nhà xe. Nghiên Thời Thất ngồi bên ghế phụ, ánh mắt vẫn luôn dõi theo ráng chiều còn sót lại trong màn đêm.

Cô mới dùng điện thoại tra thông tin về bệnh ung thư dạ dày. Có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, trong đó có một câu đặc biệt khiến người ta chú ý: Thường xảy ra ở độ tuổi 40-70, nam tính chiếm đa số, thời kì đầu không có nhiều triệu chứng, giải phẫu là phương pháp quan trọng nhất trong cách điều trị ung thư dạ dày.

Ông Nghiên có tất cả các triệu chứng của căn bệnh này.
WebTru yenOn linez . com
Nghiên Thời Thất nhìn khung cảnh không ngừng lướt qua bên ngoài cửa sổ, cả buổi chỉ hỏi nhỏ: “Anh nói xem ông ta có biết mình bị bệnh không?”

Tần Bách Duật đang lái xe đặt một tay trên vô lăng, tay kia vẫn luôn siết chặt tay cô. Anh quay sang nhìn cô một cái rồi lập tức quay đầu nhìn thẳng về phía trước, giọng nói thản nhiên, “Chưa chắc đã biết.”

Ung thư dạ dày không có đặc trưng gì quá rõ ràng, nếu không xuất hiện triệu chứng thì rất dễ bị bỏ qua.

Huống chi, nếu Nghiên Quân biết mình bị bệnh thì đã không có chuyện ngất xỉu trên phố như hôm nay.

Nghiên Thời Thất thu hồi tầm mắt, sau đó chỉ thở dài một tiếng rồi không nói gì thêm.

Sau hai mươi phút, xe đến trước bệnh viện Lệ Thành.

Tiểu Lâm vừa thấy bọn họ thì chạy ngay ra đón từ cổng khu nội trú.

“Cậu Tư, cô chủ...”

Vào lúc này, cô nàng lại không chú ý cách xưng hô, trên tay còn cầm rất nhiều hóa đơn, ánh mắt nhìn Nghiên Thời Thất cũng tràn ngập sự lo lắng.

Dù nói thế nào thì đó cũng là cha nuôi trên danh nghĩa của cô. Cho dù thân thế xảy ra biến cố, nhưng suy cho cùng lòng người vẫn là thiện tâm, làm sao có thể làm ngơ.

“Ông ta thế nào rồi?”

Nghiên Thời Thất đội mũ, cổ quàng khăn, mặc dù đã tối nhưng vẫn cẩn thận che hơn phân nửa gương mặt.

Tiểu Lâm đưa hóa đơn cho cô, giải thích: “Giờ còn chưa tỉnh, bác sĩ nói ông ta đột nhiên ngất đi là do khối u biến chứng xấu dẫn đến thiếu máu. Hiện giờ ông ta đang được truyền chất dinh dưỡng vào tĩnh mạch.”

Nghiên Thời Thất nhận lấy hóa đơn, nhiều giấy báo cáo kết quả xét nghiệm đến mức làm cô hoa cả mắt.

Cô mấp máy môi, ánh mắt dừng trên hóa đơn, nhỏ nhẹ hỏi: “Có làm thủ tục nhập viện chưa?”

“Vẫn chưa ạ!” Tiểu Lâm trộm nhìn Tần Bách Duật, thấy sắc mặt anh không thay đổi mới khó xử tiếp lời: “Em có hỏi bác sĩ, hiện giờ, phòng bệnh thường đã hết giường, chỉ còn phòng VIP, cho nên...”