Người Dấu Yêu Ơi

Chương 545



SAO CÔ CHỦ NHỎ NHÀ HỌ LĂNG LẠI VỀ ĐÂY?
Mấy người còn lại trong phòng bệnh bị một đống thức ăn chó từ trên trời rơi xuống chôn vùi.

Kiều Kình cũng ngu người luôn!

Tình huống mẹ nó gì đây?

Kiều Mục và cô chủ nhỏ nhà họ Lăng mập mờ với nhau đấy à?

Không ai thấy chuyện này vớ vẩn sao? Em trai thân mến, em hơn cô bé này mười một tuổi đấy, chỉ nhỏ hơn ba của cô bé bảy tuổi thôi!

Nếu hai người này đến với nhau thì vai vế loạn xì ngầu lên mất!

Kiều Kình còn đang thả hồn về phương xa thì bác sĩ đã nhanh chóng chạy tới. Bảy tám người chen vào phòng bệnh, vây quanh Kiều Mục kiểm tra, cuối cùng đưa ra một câu kết luận: Cậu hai Kiều đã ổn định rồi, nghỉ ngơi chăm sóc thêm vài ngày sẽ bình phục.

Câu này khiến trạng thái căng thẳng của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng.

Nhất là Lăng Tử Hoan, lo lắng suốt một thời gian dài, vừa nghe như vậy liền thở phào, nhất thời cảm thấy chân như nhũn ra.

Tần Bách Duật đứng cạnh giường bệnh liếc vẻ mặt tái nhợt của Kiều Mục, cặp môi mỏng nhếch lên nụ cười, trầm giọng khiêu khích, “Để cái thứ nhỏ như thế đâm vào người được, anh thật có bản lĩnh.”

Kiều Mục lườm anh một cái, chậm chạp đặt tay lên ngực, làm ra vẻ đau đớn, “Nói chuyện giữ ý một chút đi chú Tư, tôi là bệnh nhân đấy!”

Lăng Tử Hoan thấy Kiều Mục như vậy thì hốt hoảng ghé sát tới, đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên tay Kiều Mục, cuống quýt lo lắng hỏi, “Chú Hai, chú khó chịu à, có chịu được không? Chú đừng có ngủ, chú mà ngủ là cháu đi luôn đấy!”

Cô nhóc cảm thấy câu nói này của mình rất có uy lực, nên quyết định về sau cứ dùng lí do này dọa chú ấy!

Kiều Mục: “...”

Kiều Kình nhìn động tác thân mật giữa Lăng Tử Hoan và Kiều Mục, sau đó khẽ lắc đầu, không thèm nhìn nữa.

Anh gọi điện về nhà họ Kiều báo tin, sau đó cầm ly nước trên tủ đầu giường đưa tới trước mặt Kiều Mục, “Uống không?”

Tuy rằng mấy ngày nay anh ta vẫn luôn ở lại bệnh viện chăm sóc Kiều Mục, nhưng Kiều Mục cũng đã hôn mê khá lâu, cặp môi mỏng bị khô nẻ bong tróc, rất ảnh hưởng vẻ ngoài đẹp trai này, trông chướng mắt cực kì.

Kiều Kình có lòng tốt, nhưng cốc nước cắm sẵn ống hút đưa tận miệng mà Kiều Mục lại nghiêng đầu né đi, đồng thời nhìn sang phía Lăng Tử Hoan, ý tứ rất rõ ràng: Để cô nhóc làm!

Kiều Kình suýt thì ném thẳng cốc nước vào mặt cậu em họ này!

Đương nhiên, nể mặt cậu ta vẫn đang là bệnh nhân, Kiều Kình nhịn xuống, nhét ly nước vào tay Lăng Tử Hoan.

Lăng Tử Hoan vốn đang bận lo lắng cho ai đó lại được đưa cho một cốc nước, cảm động nhìn Kiều Kình, “Cảm ơn chú Kiều!”

Nói xong, cô nàng cúi đầu ngậm ống hút vui vẻ uống nước.

Kiều Mục nằm trên giường bệnh mặt trơ khấc nhắm mắt lại, mệt tim quá!

Nghiên Thời Thất đang dựa vào người Tần Bách Duật cố nín cười, Hoan Hoan thật đáng yêu.

Kiều Mục tỉnh lại khiến mọi người đều rất mừng, nhưng tranh đấu nội bộ trong nhà họ Kiều lại chưa từng dừng lại.

Hai mươi phút sau, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật rời đi trước. Họ vừa đi không lâu thì Ôn Nhĩ Hoa và Kiều Viễn Chính đến.

Lăng Tử Hoan không chịu đi, như một đứa trẻ đi tới đi lui quanh giường bệnh, lúc thì hỏi anh ta có đau không, lúc thì hỏi anh ta có khát hay không.

Kiều Mục bỗng cảm thấy mình nhận một dao này không thiệt thòi chút nào!

Ít ra nhóc con có lòng bay về đây vì anh, cho dù động tác chăm sóc người khác rất gượng gạo, nhưng vẫn có thể nhìn ra cô nhóc đang cố gắng để càng lúc càng làm tốt hơn.

***

Bảy giờ tối, cả nhà Kiều Kình cùng rời đi. Trước khi đi, Ôn Nhĩ Hoa đứng ở cửa quan sát Lăng Tử Hoan một lát, ánh mắt bà rất ôn hòa, lại có vài tia thăm dò, “Hoan Hoan, hôm nay nhờ cháu trông thằng Hai một tối nhé.”

Lăng Tử Hoan ngoan ngoãn cười, “Bác Ôn yên tâm giao cho cháu đi, không phiền đâu ạ.”

Ôn Nhĩ Hoa vui vẻ vỗ vỗ tay cô nhóc rồi mới rời đi. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Cả nhà họ cùng tới bãi đỗ xe, vừa lên xe Ôn Nhĩ Hoa đã nhìn Kiều Kình ngồi ở ghế lái phụ, “Sao cô chủ nhỏ nhà họ Lăng lại về thế?”