Chương 705CON BIẾT BA KHÔNG CÓ Ý ĐÓ! Nghiên Thời Thất dựa vào đầu giường, mở WeChat ra xem, đều là Thành Nghiệp Nam.
[Quả cam bự]: Chấn động: Hãng nước hoa nổi tiếng trên mạng bị bóc phốt có hàm lượng kim loại nặng vượt tiêu chuẩn gần đây, chi tiết cụ thể bấm vào xem...
[Quả cam bự]: Nước hoa của thầy Tống xảy ra chuyện rồi, em xem tin tức bên trên đi.
[Quả cam bự]: Cmn anh cảm thấy em đúng là ngôi sao may mắn trên đời! Nếu không, bây giờ Weibo của em cũng thất thủ rồi.
[Quả cam bự]: Hiện giờ tất cả đường tiêu thụ của hãng nước hoa kia đều bị dừng khẩn cấp.
[Quả cam bự]: Anh đoán, nếu không có gì bất ngờ thì kết cục của hãng nước hoa này chẳng mấy tốt đẹp đâu!
[Quả cam bự]: Giỏi lắm, Thất của anh!
***
Nghiên Thời Thất xem lướt từng tin nhắn trên giao diện, cảm thấy Thành Nghiệp Nam đúng là nói lảm nhảm.
Vất vả lắm mới xem xong tin nhắn của anh ta, Nghiên Thời Thất mới mở tin tức kia lên. Sau khi đọc lướt, nét mặt của cô trở nên nặng nề kì lạ.
Quả nhiên là nước hoa nổi tiếng trên mạng của Tống Kỳ Ngự. Bắt đầu từ tám giờ tối qua, đột nhiên có tin tức các loại kim loại nặng vượt quá tiêu chuẩn bị các hãng truyền thông lớn tranh nhau đưa tin.
Loại tiết tấu này lại gần giống thủ đoạn bôi nhọ cô mưu sát Kiều Phỉ Bạch trên mạng, thật kì quái.
Cô trả lời ngắn gọn một câu với Thành Nghiệp Nam, sau đó đặt di động xuống, ngồi dậy từ trên giường.
Quan sát xung quanh, không trông thấy bóng dáng của anh Tư, cô kéo dép lê ra khỏi phòng ngủ, trên đường còn ưỡn lưng một cái.
Sau khi chảy máu cam vào buổi sáng, ngủ một giấc, hiện giờ cô cảm thấy triệu chứng đau đầu uể oải đã giảm bớt không ít.
Lúc đi ngang qua hành lang gấp khúc đến cầu thang, cô đột nhiên nghe thấy tiếng của Tranh Tranh.
“Dù sao đi chăng nữa, ngày mai Tiểu Thất kiểm tra toàn diện xong, chúng tôi sẽ về thẳng Lệ Thành.”
Cô nói chuyện bằng chất giọng rất nghiêm túc, Nghiên Thời Thất đang muốn xuống tầng pha trò, lại nghe thấy âm thanh đã lâu không gặp, có chút lạ lẫm, nhưng suy xét tỉ mỉ thì có thể biết thân phận của đối phương.
Con Cả của nhà họ Ôn, Ôn Tĩnh Hoằng.
Nghiên Thời Thất khá bất ngờ, hiện giờ mới hơn một giờ chiều, người nhà họ Ôn đã đến rồi?!
Cô đứng ở đầu cầu thang, không bước xuống, sau đó nghe thấy giọng nói nặng nề chậm rãi của Ôn Tĩnh Hoằng truyền đến, “Tranh Tranh, ba cũng không ép các con nhất định phải về nhà họ Ôn. Chuyện trước kia xảy ra quá bất ngờ, con phải cho chúng ta một chút thời gian thong thả để tiếp nhận.”
“Con cũng biết, ông nội con đã lớn tuổi, gần đây vì điều tra sự thật năm đó, ông ấy cũng không hề ngơi nghỉ. Dù trong lòng có oán trách, con có thể nể mặt ông nội mà về nhà ở hai ngày được không? Chí ít cũng để cả nhà ta sum vầy, có khúc mắc và vấn đề gì, chúng ta nói rõ, không được ư?”
Giọng điệu của Ôn Tĩnh Hoằng toát ra một chút mỏi mệt và bất đắc dĩ. Lúc nói chuyện ông còn không ngừng cau mày, vẻ chán chường hiện rõ nơi đáy mắt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m Lúc này, Ôn Tranh nhìn ông không chớp mắt. Nghiền ngẫm hàm ý trong lời nói của ông, lát sau cô mới hỏi: “Sự thật năm đó, điều tra ra rồi ư?”
Ôn Tĩnh Hoằng gật đầu, “Căn bản là gần như đã rõ. Ba và ông nội của con bàn bạc rồi, định chờ các con về nhà sẽ kể chuyện này cho các con nghe. Dù sao đây cũng là việc trong nhà họ Ôn chúng ta, không tiện rêu rao ra ngoài.”
À, là như vậy!
Trên mặt Ôn Tranh là vẻ như cười như không, gật gù, “Vậy nên ý của ba là, nếu con và Tiểu Thất không quay về nhà họ Ôn thì các người không định nói cho chúng tôi về sự thật năm đó?”
“Tranh Tranh!” Đương nhiên Ôn Tĩnh Hoằng nhìn rõ nét mặt mỉa mai của cô, nên gương mặt hiền hòa hiện lên vẻ tức giận, “Đứa bé này, sao con lại nghĩ như vậy? Con biết rõ ba không có ý đó.”
Ôn Tranh cúi đầu im lặng, khẽ cười giễu một tiếng.
Mà bầu không khí giữa cha con bọn họ cũng dần dần đông cứng lại...