Chương 829MỤC NGHI TỚI MALAYSIA RỒI? Nghiên Thời Thất đang mở WeChat: “…”
Cô quay đầu nhìn Tần Bách Duật, ôm điện thoại giấu vào trong ngực, “Làm gì nhanh vậy chứ!”
Tần Bách Duật không nói gì, chỉ nhướng mày lên, đôi mắt nheo lại cảnh cáo, “Phải nghe lời.”
Nghiên Thời Thất hắng giọng một cái, nũng nịu nói: “Cho em thêm năm phút nữa?”
“Ngoan, đợi em khỏe lại rồi, muốn chơi bao lâu cũng được hết.” Tần Bách Duật thành thạo rút điện thoại ra khỏi tay cô.
Thấy điện thoại bị lấy đi, cô vội kéo cổ tay của anh lại, “Chờ đã, em chỉ đăng một dòng trạng trái trên WeChat nữa thôi, được không anh?”
Tần Bách Duật không nói gì, Nghiên Thời Thất lắc lắc tay anh, “Ông xã…”
“Được.”
Điện thoại đưa tới trước mặt cô lần nữa, Nghiên Thời Thất cười trộm mở WeChat lên, đã không thể trả lời tin nhắn từng người, vậy thì đăng một dòng trạng thái chung đi.
[Thập Thất]: Xin chào, cảm ơn mọi người quan tâm. [Thả tim]
Một giây sau, có người bình luận.
[Duật]: [Thả tim]
Ngay sau đó là bình luận của Kiều Mục.
[Mục Dã]: Hai người ở đây khoe mẽ yêu đương đấy hả?
[Vân Đình]: Hai người ở đây khoe mẽ yêu đương đấy hả?
[Mục Dã] trả lời @Hoan Hoan: Nhóc con, sao giờ này còn chưa ngủ?
[Hoan Hoan]: Chú Tư, sao chú lại bảo Đầu Gỗ đi Malaysia vậy? Anh ấy chưa chơi đủ với cháu đâu! @Duật
Lúc này, Kiều Mục đang cầm điện thoại tức điên lên.
Nhóc con lớn gan lên rồi? Dám ngang nhiên hỏi đường đi nước bước của Mục Nghi ngay dưới khu bình luận?
Một giây trước khi bị lấy điện thoại, Nghiên Thời Thất chợt nhìn sang Tần Bách Duật ngồi bên cạnh, “Mục Nghi tới Malaysia rồi?”
Cô bị đập trúng đầu, suýt nữa quên chuyện này.
Tần Bách Duật lấy điện thoại đút vào túi quần lần nữa, sau đó cầm bình giữ nhiệt trên bàn lên thử độ ấm của nước, cắm ống hút vào đưa cho cô rồi mới trầm giọng nói: “Ừ, đến hôm qua rồi, bây giờ đang ở cùng một khách sạn với Lãnh Dịch Diêm.”
Nghiên Thời Thất nhấp một ngụm nước, ngạc nhiên hỏi: “Tìm được Lãnh Dịch Diêm rồi? Vậy cậu ta đang làm gì?”
Tần Bách Duật cười đầy ẩn ý, cất giọng từ tính thành thục xen lẫn hơi lạnh, “Ngao du sơn thủy với Ôn Tri Diên.”
Nghiên Thời Thất hoảng hốt nhìn anh, “Ngao du sơn thủy?”
Cô lặp lại một câu, cảm thấy không thể tin nổi.
Tần Bách Duật nhướng mày, đặt lại bình nước lên bàn, “Ừ, kết quả điều tra của Mục Nghi đúng là như vậy.”
Nghiên Thời Thất đặt hai tay lên bụng, ngửa đầu nhìn trần nhà, tâm tư lại không ngừng xáo trộn.
Cô không hiểu nhiều về Lãnh Dịch Diêm, nhưng lại vô thức không tin Lãnh Dịch Diêm sẽ làm chuyện vô ích. w๖ebtruy๖enonlin๖ez
“Anh nói xem… có phải cậu ta muốn dùng bản thân làm mồi để dẫn Ôn Tri Diên trở về không?” Khoảnh khắc nảy ra ý nghĩ này, Nghiên Thời Thất đột nhiên cảm thấy mọi chuyện đều có thể giải thích được.
Ôn Tri Diên thích cậu ta. Nhìn theo tình hình trước mắt, cũng chỉ có cậu ta mới có thể tiếp cận được.
Chỉ là… nhìn theo lòng dạ của Ôn Tri Diên và người giúp đỡ chưa từng lộ mặt sau lưng cô ta, Lãnh Dịch Diêm làm như vậy là rất nguy hiểm.
Nghiên Thời Thất càng nghĩ càng thấy rợn người.
Tần Bách Duật thấy nét mặt liên tục biến sắc của cô thì giơ tay dí vào trán cô nói, “Giờ không phải là lúc em quan tâm đến chuyện này. Nếu Mục Nghi có tin tức gì thì sẽ kịp thời báo cho chúng ta biết.”
Nghiên Thời Thất nhếch môi, nuốt xuống lời muốn nói.
***
Mười giờ sáng, bác sĩ kiểm tra thường quy cho Nghiên Thời Thất.
Còn Tần Bách Duật thì ra khỏi phòng bệnh, ngước mắt lên liền thấy Kiều Mục bắt tréo chân đứng dựa vào bệ cửa sổ.
“Anh tới lúc nào vậy?” Tần Bách Duật thấy anh ta nhướng mày thì bình thản hỏi.
Kiều Mục than nhẹ, “Vừa tới thôi. Ra ngoài hút một điếu không?”
Tần Bách Duật đồng ý. Hai bóng lưng cao ngất kề nhau ra khỏi phòng bệnh VIP.