Chương 907NHÀ HỌ NGHIÊN THIẾU BAO NHIÊU NỢ BÊN NGOÀI? Nghiên Thời Thất ém giọng nói xin lỗi và định ngồi xuống nhặt tài liệu giúp cô ta.
Gặp Trang Yên ở Tần thị thật ngoài ý muốn.
“Đừng đụng vào đồ của tôi!” Trang Yên khẩn trương la lên, nhanh tay nhặt nhanh tài liệu lại trước khi cô kịp chạm vào. Lúc ôm vào ngực, cô ta còn không quên nhìn dáo dác xung quanh đầy cảnh giác.
Nghiên Thời Thất nheo mắt. Người phụ nữ này có biểu hiện rất bất thường.
Diện nguyên bộ đồ công sở tiêu chuẩn dành cho phái nữ, Trang Yên ôm lấy hồ sơ, ánh mắt không khách sáo rà soát Nghiên Thời Thất, “Sau này, cô nhớ đi đứng cho đàng hoàng đấy.”
Nói xong, cô ta đạp giày cao gót đi nhanh ra khỏi sảnh lớn.
Nghiên Thời Thất đứng yên nhìn bóng lưng vội vã bỏ đi của cô ta, đáy mắt chợt lóe lên.
Anh Tư đang dự tính điều gì?!
Trước đây, chính Trang Yên là người tiết lộ bảng giá đấu thầu đất của Tần thị.
Mà bây giờ, cô ta lại không ngại đường sá xa xôi mà tới Lệ Thành…
***
Văn phòng của Tổng Giám đốc nằm trên tầng cao nhất.
Trong phòng làm việc chỉ có hai trợ lý đang tăng ca.
Hôm nay vẫn còn là ngày nghỉ trong kì nghỉ dài của Tết Nguyên Đán, cả tòa cao ốc Tần thị có vẻ lặng ngắt như tờ.
Nghiên Thời Thất quen cửa quen nẻo đi tới cửa phòng làm việc. Cô vừa gõ cửa thì chất giọng trầm ổn của Tần Bách Duật vọng ra, “Vào đi!”
Cô đẩy cửa vào, đứng ngay cạnh cửa và kéo khẩu trang xuống cằm, “Tổng Giám đốc Tần có thời gian rảnh không?”
Anh cầm bút máy ngước mắt lên, thấy cô thì lập tức nhướng mày, “Có chứ!”
Nghiên Thời Thất cười tủm tỉm đi vào, anh hỏi: “Em gặp anh ta rồi?”
“Gặp rồi.”
Cô từ từ tiến tới gần bàn làm việc. Sau khi cô tháo hết mũ và kính râm xuống, anh lập tức nheo mắt lại, “Em có chuyện không vui à?”
Anh rất dễ dàng nhìn ra cảm xúc khác thường trên mặt cô.
Tuy miệng vẫn cười, mắt cô lại nhuốm đầy phiền muộn.
Anh đặt bút máy xuống, kéo cô tới bên cạnh, “Có chuyện gì vậy?”
Nghiên Thời Thất tựa vào mép bàn làm việc, kinh ngạc liếc nhìn gương mặt anh, cười khổ, “Anh nhìn ra hả?” Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com
“Ừ, có chuyện gì nói anh nghe xem nào!”
Anh kéo cô tới ngồi xuống xô pha, cẩn thận nhìn cô đang liên tục vuốt ve mắt kính râm.
Anh rất kiên nhẫn mà chờ đợi. Nghiên Thời Thất cũng không do dự quá lâu, lẳng lặng thở dài, rồi thuật lại đầu đuôi, “Vừa nãy trên đường tới đây, em nhìn thấy ông Nghiên!”
“Đã cãi nhau à?”
Nghiên Thời Thất lắc đầu, “Không! Lúc đó hình như xảy ra tai nạn, em chỉ nhìn thoáng qua. Tuy ông ta nằm trên mặt đất nhưng còn cách đầu xe một quãng lận. Em không xuống xe có phải rất quá đáng không?”
Anh khẽ nhếch môi, nhéo má cô, “Quá đáng ở đâu chứ?”
“Em muốn xuống xe nhưng có nhiều người ở đó quá, em sợ bị chú ý nên bảo Tiểu Lâm đưa ông ta tới bệnh viện rồi.”
Nghiên Thời Thất hãy còn lẩm bẩm. Từ khi xảy ra chuyện tới bây giờ, Nghiên Thời Thất vẫn chưa gặp lại bọn họ lần nào.
Ngay cả cuộc gặp gỡ vô tình ở đầu phố ngày hôm nay cũng là chuyện ngoài ý muốn.
Có lẽ là do vật đổi sao dời nên cô mới có thể thản nhiên đối mặt với ông Nghiên.
Chỉ là không ngờ họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.
“Nếu đã cho người đưa tới bệnh viện thì càng không thể nói quá đáng hay không. Lát nữa gọi cho Tiểu Lâm hỏi thăm là được rồi.”
Anh an ủi cô, Nghiên Thời Thất lên tiếng tỏ vẻ đã biết, “Sau khi phá sản, nhà họ Nghiên còn thiếu bao nhiêu nợ bên ngoài?”
“Không đến tám mươi triệu.”
“Ồ.” Nghiên Thời Thất vô thức gật đầu, anh nhéo lòng bàn tay cô, “Muốn trả nợ thay bọn họ à?”
“Không hề!” Cô phủ nhận rất dứt khoát, “Số tiền đó không đáng là bao, nhưng chưa xong chuyện của Ôn Tri Diên, em sẽ không dễ dàng giúp đỡ bọn họ đâu.”