Người Dấu Yêu Ơi

Chương 927



Chương 927SAO CẬU LÀM TIỂU THẤT MANG THAI ĐƯỢC VẬY?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tần Bách Duật mơ hồ nhíu đôi mày rậm lại.

Lôi Duệ Tu đau đầu xoa trán, “Mật khẩu là gì?”

“0601.”

Lôi Duệ Tu than một tiếng, “Tôi hỏi cậu chuyện này.”

Tần Bách Duật dừng bước, đảo mắt nhìn một vòng cả người Lôi Duệ Tu, đáy mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm, “Nói đi.”

Lôi Duệ Tu liếm răng, nắm tay để trên miệng, ho khan một tiếng, rồi nói: “Sao cậu làm Tiểu Thất mang thai được vậy?”

Tần Bách Duật: “...”

Vấn đề này, không có cách nào trả lời được.

Tầm mắt rơi lên vết cắn trên cổ Lôi Duệ Tu, anh nhếch môi cười nhạt nói: “Cố gắng là được.”

Lôi Duệ Tu đã đủ cố gắng: “...”

Sau đó, anh nhìn Tần Bách Duật lái xe đi, rồi quay người đi tới trước cửa, quen tay ấn mật khẩu, cửa lớn theo tiếng tít mở ra.

Anh đi vào trong, thấy Ôn Tranh đang ngồi trong phòng khách, trên người còn mặc áo lông.

Anh nhíu mày, bước lên trước, nhìn sang Nghiên Thời Thất đang ngủ say trên ghế xô pha, nhỏ giọng nói: “Em không nóng sao? Cởi áo khoác ra đi.”

Ôn Tranh lạnh mặt, chẳng thèm nhìn anh, “Anh muốn để em gái tôi tận mắt nhìn thấy tôi bị anh giày vò như thế nào hả?”

Lôi Duệ Tu mím môi, không nói gì.

Không tính là giày vò, nhiều lắm chỉ thêm vài dấu vết trên cổ mà thôi.

Anh không muốn để cô đi, cho nên dùng cách ngốc nhất để giữ cô lại. Tuy rằng hiệu quả tốt, nhưng… anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và cô lại càng thêm xa.

***

Bốn giờ chiều, trong siêu thị nhập khẩu, một vóc dáng vô cùng bắt mắt chậm rãi đi vào.

Thời gian này trong siêu thị không có nhiều người, nhưng sự xuất hiện của người đàn ông này vẫn đủ để thu hút ánh mắt của mọi người.

Áo khoác màu đen vừa người, làm nổi bật lên vóc người cao lớn, vai rộng eo thon.

Anh cầm điện thoại, vừa nói chuyện vừa đi. Lúc đi tới quầy trái cây, anh thấp giọng hỏi: “Táo chua được không?”

“Nho thì sao?”

“Được, cảm ơn chị dâu.”

Người này là anh Tư nhà họ Tần. Sau khi Nghiên Thời Thất ngủ rồi, anh tự mình đi mua đồ chua gì đó cho cô ăn.

Lúc này, nhân viên siêu thị tụ ba tụ năm một chỗ, liên tục ngắm lén người đàn ông có ngoại hình đẹp trai hơn người. Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!

Siêu thị nhập khẩu không giống với siêu thị bình thường. Giá cả ở đây đắt gấp hai, ba lần bên ngoài, bởi vì tất cả thức ăn đều nhập khẩu từ nước ngoài.

Nhân viên siêu thị đã từng gặp rất nhiều con nhà giàu hoặc ngôi sao, nhưng… thật sự rất ít có người nào đẹp trai mà lại cao quý như vậy.

Chủ yếu là khí chất lạnh nhạt chín chắn trên người, cùng với nét quyến rũ riêng của người đàn ông trưởng thành, không điểm nào không khiến người ta mê muội.

“Chào, chào anh, xin hỏi anh có cần giúp gì không?”

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi đi lên, đứng bên cạnh Tần Bách Duật, đỏ mặt hỏi một câu.

Cô ta cũng không ngờ hôm nay mình đi siêu thị mua đồ ăn, lại có thể gặp được loại cực phẩm trên thế gian như thế này.

Cô gái trẻ tuổi vô thức đi lên một bước, ngại ngùng cong đầu ngón tay vén sợi tóc bên tai.

Ánh mắt cô ta có chút si mê. Khi ngửi được mùi hương trên người anh, mặt cô ta càng thêm đỏ.

Một giây tiếp theo, Tần Bách Duật liếc đôi mắt sâu thẳm sang, để lộ ra vẻ hờ hững người lạ chớ tới gần.

Cô gái trẻ tuổi bị ánh mắt của anh dọa sợ, quên cả phản ứng.

Thật… thật là có khí phách mà!

Có điều, khi nhìn gần, người đàn ông này lại có vẻ quen quen, không biết đã từng gặp ở đâu nữa.

Không phải là minh tinh đấy chứ?

Cô ta muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng đối phương chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng cao ngất.

Sau khi Tần Bách Duật đi rồi, nhân viên siêu thị tụm lại một chỗ, nhìn quầy trái cây tươi và quầy trái cây khô, chìm vào suy nghĩ sâu xa.

Anh mua hơn mười loại trái cây tươi và mứt trái cây, tất cả đều có vị chua.

***

Một tiếng sau, Tần Bách Duật lái xe trở về Vịnh Lâm Hồ, vừa vào cửa liền nghe được tiếng cốc trà rơi vỡ dưới đất.