Khi sự việc đang lên men, Phó Bá Đông cùng Cù Tân Cương đã rời khỏi khách sạn, trong khi Phó Văn Khải vẫn đang mang theo con trai cùng con dâu đi kính rượu.
Sau khi ra khỏi cửa, Phó Bá Đông nhìn vào trong, có chút tiếc nuối nói: “Thật náo nhiệt a, nhanh làm dành thời gian náo nhiệt đi.”
Cù Tân Cương vẫn đang cầm điện thoại di động, xác định chuyện này là chủ ý Phó Bá Đông.
Trong khách sạn, Phó Văn Khải vẫn đang trò chuyện cười đùa với khách trong bữa tiệc, chiếc điện thoại di động bên trong túi quần cứ rung lên, sau khi nhấp một ngụm rượu, ông ta bước sang một bên nghe điện thoại, đột nhiên biểu hiện trên khuân mặt thay đổi đáng kể.
Phó Bá Đông đã lên xe, Phó Văn Khải mới bắt đầu tìm kiếm cô ấy khắp nơi, lại không biết xe của Phó Bá Đông đã lái đi rồi.
Khi xe chạy, Cù Tân Cương quay lại liếc nhìn khung ảnh trước cửa khách sạn một cái, nhìn thấy người phụ nữ trên khung ảnh cười ngọt ngào, không biết có phải hay không tiềm thức quấy phá, tư thái cùng ánh mắt của Phó Tuấn ngày càng xa cách .
Hoàng Ngoan lái xe, quay đầu lại hỏi: "Lão bãn, về Lĩnh Dương sao?"
Phó Bá Đông gật đầu, chậm rãi cởi găng tay ra, cô ấy luôn cảm thấy không thoải mái khi sử dụng điện thoại di động qua một lớp vải mỏng, đặt găng tay bên trên người, sau đó bình tĩnh lượt xem những bài đăng đặt biệt trên mạng, còn có danh tính những người yêu cũ của Phó Tuấn.
Đoạn ghi âm đó đã mang đến nhiều tai tiếng cho Phó Văn Khải cùng Phó Tuấn, khiến tiệc đính hôn hôm nay trở thành trò cười.
Cù Tân Cương biết được thủ đoạn của Phó Bá Đông, Phó Bá Đông trong có vẻ điềm tĩnh hào phóng, nhưng thực chất lòng dạ lại rất sâu sắc, ở Phó Bá Đông chuyển qua Phó Văn Vịnh cùng Minh Tinh, khiến cho nam sinh năm đó bỏ thuốc nhận được trừng phạt, cô liền đã hiểu rất rõ.
Phó Bá Đông luôn có một kỹ năng ứng phó tốt đối với mỗi người, Văn Túc Tinh cùng Tống Diệp cũng không thể tránh khỏi, nhưng không ai có thể lên tiếng khiển trách Phó Bá Đông, bởi vì cô ấy hợp tình hợp lí, dường như bọn họ chịu được hết thảy, tất cả đều là báo ứng của làm việc ác.
Điều này khiến cho Phó Bá Đông cao cao tại thượng, giống như mang hết thảy quy tắc đều thuộc trong lòng.
Cù Tân Cương không khỏi nhìn lại các loại thông tin trên mạng, càng đọc càng sợ hãi, cô liếc nhìn Phó Bá Đông, thấy Phó Bá Đông cũng đang nhìn vào màn hình, cô ấy chỉ tháo một chiếc găng tay ra, tiếp tục di chuyển trên màn hình.
“Chị đã sớm lên kế hoạch hết sao?”
Phó Bá Đông khá nhàn nhã ngả người về phía sau, "Sau khi Phó thúc của em bệnh, Phó Văn Khải liên tục gây áp lực cho tôi, ông ấy luôn rất tự cho mình là đúng, tưởng rằng tôi sẽ nhượng bộ, nhưng tôi đã kiềm chế, khiến cho ông ấy bất lực."
Cô đặt điện thoại xuống, nâng vách ngăn lên, đưa tay vén một chút tóc,: “Phó thúc của em bệnh càng nặng, ông ấy liền càng đắc ý, chỉ là ông ấy không hiểu rõ, Phó thúc của em cư nhiên nằm đó, nhưng vẫn còn có tôi, đôi lúc tôi cũng cảm thấy mệt mõi, nhưng tôi không thể buông lỏng"
"Ông ấy cũng không thể ngờ rằng, trong những năm qua tôi rất chú ý đến ông ấy, thu thập không ít thông tin, thời gian đến, liền sẽ có thể dùng."
Vách ngăn giữa hàng ghế trước sau được nâng lên, đèn chiếu sáng hơi mờ đi.
Không gian bị chia cắt trở nên chật chội, khiến đôi mắt của Phó Bá Đông âm trầm, như thể cô đã trở thành một kẻ đầy mưu mô.
Cù Tân Cương không cho rằng hành vi của Phó Bá Đông là quỷ quyệt, ngược lại còn cảm thấy dáng vẻ cứng gắn, có chút mong manh.
"Cho nên chị có ý định tham gia tiệc đính hôn này?" Cù Tân Cương nhịn không được hỏi.
Phó Bá Đông mỉm cười nói: "Tôi đã cho ông ấy đủ mặt mũi rồi, cũng đã cho ông ấy một cơ hội để ăn năn, nhưng ông ấy hiếp người quá đáng."
Khi bốn chữ “hiếp người quá đáng” này phát ra từ miệng Phó Bá Đông, ẩn ẩn có cảm giác không thật.
Phó Bá Đông cởi chiếc mũ chóp phủ trên đầu, cùng với chiếc găng tay đặt cùng một chỗ, tùy ý giơ tay vuốt ve tóc.
Cô dừng lại một chút, chậm rãi hỏi: “Em có phải hay không đang nghĩ tôi làm như vậy hơi quá đáng?”
Cù Tân Cương lắc đầu, “Là ông ấy đã mạo phạm trước.”
"Nói rất đúng." Phó Bá Đông niềm vui khó hiểu, khi nghiêng đầu, ánh mắt không tự chủ rơi xuống trên môi Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương sau khi vào địa điểm không ăn nhiều, thậm chí một ly rượu cũng không uống, cho nên vết son trên môi vẫn còn nguyên vẹn.
Phó Bá Đông cảm thấy, Cù Tân Cương đang nghĩ cho cô, đang vì cô mà nói, vì vậy cảm thấy thoải mái dễ chịu, càng ngày càng muốn phá vỡ hợp đồng, làm một chút hành động thân mật.
Ví dụ hôn vào đôi môi giống như hoa hồng của Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương không còn sợ hãi như trước, nhưng nút thắt trong lòng vẫn chưa biến mất, thay vào đó nó lộ rõ vì hành động trả thù của Phó Bá Đông.
Cô do dự rồi hỏi: “Nếu như… là người khác, chị có suy tính như vậy không?”
"Suy tính như thế nào, giống như đối với Phó Văn Khải như vậy sao?" Phó Bá Đông hỏi.
Cù Tân Cương khẽ gật đầu, không quả quyết như vậy.
Phó Bá Đông dời tầm mắt, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, cố gắng làm gì đó để phân tâm, "Tôi không phải là người hào phóng như vậy, em chắc chắn biết điều đó."
Cù Tân Cương đứng hình, cô cũng biết được, chỉ là hào quang trên người Phó Bá Đông quá sáng, che lấp đi những khuyết điểm, đem tất cả những cái nhỏ nhặt khác che lấp đi.
Cô vẫn sẽ cho rằng Phó Bá Đông là hoàn hảo, đến việc trả thù của Phó Bá Đông là một điều đương nhiên, ngoài ra Phó Bá Đông còn làm mọi điều không một sơ hở.
Phó Bá Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, "Trước đây đã từng trải qua một số chuyện, cho nên tôi sẽ tính toán thật cẩn thận, không phải như vậy hào phóng."
Cô dừng lại, bình tĩnh nói: “Không biết được em có hiểu được những chuyện của Phó gia, von gái của tứ thúc của tôi đã từng bị bắt cóc.”
Cù Tân Cương nhìn thấy Phó Bá Đông đặt tay lên đầu gối, rất căng thẳng mà xoay điếu thuốc.
“Thật ra chuyện này không liên quan gì đến tôi, bởi vì nhị thúc ban đầu đã mua chuộc bọn bắt cóc, người bị bắt cóc là tôi, nhưng vì tam thúc cản trở nên tôi đã trốn thoát, còn mục tiêu của kẻ bắt cóc thì trở thành con gái của tứ thúc."
Cù Tân Cương đã từng xem câu chuyện bắt cóc trên mạng, nhưng không ngờ rằng lại có nhiều chi tiết chưa biết đến như vậy.
Phó Bá Đông đang hút thuốc, bởi vì đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nên không biết biểu tình là thế nào, “Sau này nãi nãi biết được chuyện này, muốn giao toàn bộ cổ phần trong tay cho tứ thúc, nãi nãi từ nhỏ đã rất sũng ái tâm túc, đáng tiếc tứ thúc không có ý định tranh giành, thúc ấy chưa bao giờ muốn dính líu đến những chuyện này, đã thuyết phục nãi nãi mang cổ phần đưa cho ba tôi."
Cô cười lạnh một cái: "Nhị thúc không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, ông ấy đã cố gắng hết sức, tưởng rằng đối thủ lớn nhất của mình là tứ thúc, nhưng không ngờ cuối cùng ông ấy lại bị ba tôi đánh bại."
Cù Tân Cương hiểu rằng, chẳng trách bốn anh em lại xa cách.
Phó Bá Đông xoay xoay điếu thuốc trong tay, cho đến khi nó biến dạng: “Tuy rằng tứ thúc giúp đỡ bố tôi, nhưng trong lòng vẫn oán trách, bởi vì kẻ bắt cóc vốn muốn bắt cóc tôi, chỉ là tam thúc gây cản trở."
Chuyện như vậy chưa bao giờ xảy ra với Cù Tân Cương. Mặc dù Cù Trúc xa lánh cô đến mức có vẻ như đang chiều chuộng, nhưng ông ấy không hề lơ là việc bảo vệ cô.
Cù Tân Cương có thể nghĩ đến, có thể Phó Bá Đông đã tiếp xúc với thứ gì đó, chẳng hạn như ma túy, chỉ là rất đột nhiên có thể tránh khỏi được.
Chẳng trách trước đây Phó Bá Đông luôn thận trọng như vậy, nhưng vì quá tín nhiệm một cô con gái của thế giao*, vô tình uống rượu của đối phương đưa cho.*Thế giao: Thân nhau mấy đời, mối quan hệ hợp tác nhiều đời
Cẩn thận nhiều năm như vậy, nhưng vẫn đâm đầu rơi xuống hố.
Cù Tân Cương hồi lâu không nói gì, khi xe đi vào khúc cua, rất thấp thỏm nói ra một câu “Xin lỗi”.
Phó Bá Đông bất ngờ quay đầu lại, thắc mắc tại sao Cù Tân Cương lại đột nhiên xin lỗi: "Cái gì?"
Mối quan hệ với Phó Bá Đông trong khoảng thời gian này rất yên bình đến nỗi Cù Tân Cương gần như quên mất những gì mình đã gây ra, nhưng cô vẫn sẽ cảm thấy khó chịu khi nhắc lại chuyện đó.
“Chắc chắn lúc đó chị cũng đã rất cẩn thận, nhưng vì tôi, không cẩn thận uống phải ly rượu có pha đó.”
Chuyện này cũng là một cánh cửa trong lòng Phó Bá Đông.
Phó Bá Đông cau mày, sự chú ý mà cô cố tình đánh lạc hướng quay trở lại Cù Tân Cương. Cô không muốn hù dọa Cù Tân Cương, nhưng cảm thấy bản thân cần phải thành thật.
Phải thành thật, ít nhất không thể nói dối, che giấu cô ấy bất cứ điều gì.
Suy nghĩ một lát, Phó Bá Đông thấp giọng bày tỏ quan điểm của mình, nói rất chậm vì sợ nói sai: "Tôi quả thực rất tức giận, còn nghĩ đến việc lấy danh nghĩa chữa bệnh làm khó em."
Nhưng bây giờ cách đối xử đã thay đổi, vì Phó Bá Đông muốn phá vỡ hợp đồng.
Cù Tân Cương hô hấp có chút ngưng trệ, “Vậy bây giờ thế nào?"
Phó Bá Đông nhanh chóng mất đi sự tự tin trong việc điều phối tình hình này. Rõ ràng cô đã đủ cẩn thận nhưng vẫn khiến Cù Tân Cương khó chịu.
Bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm tốt để bày tỏ tình cảm của mình, dưới vỏ bọc của hợp đồng, lời giải thích của cô sẽ trở nên rất nhạt nhẽo cùng sai lầm.
Trong lúc nhất thời, Cù Tân Cương cảm thấy rụt rè, trong đầu lóe lên rất nhiều suy nghĩ. Cô cắn môi, đột nhiên muốn có một khoảng thời gian vui vẻ. Bị kiểm soát về mọi mặt trong thời gian dài khiến cô có chút không thể kiềm chế được mình.
Hai mắt cô nhanh chóng đỏ lên: “Vì vậy chị thật sự không muốn chữa bệnh.”
Dừng một chút, cô lại nói thêm: "Vậy có tính hay không là... Đang sỉ nhục tôi? Giống như đối với Phó Văn Khải, suy trước tính sau để làm tôi xấu hổ."
Phó Bá Đông sửng sốt, "Không phải, em đừng nghĩ như vậy, có đôi lúc tôi cũng suy tính được và mất, nhưng... việc chữa bệnh là thật, không có ý muốn em xấu hổ."
Hệ thống sưởi trong xe không bật quá cao, thậm chí còn có chút mát mẻ.
Cù Tân Cương mơ hồ nghĩ, đối phó Phó Bá Đông quả nhiên cần chuẩn bị rất nhiều, nhưng đối phó mình lại rất đơn giản.
Cù Tân Cương hốc mắt rất nhanh đã ươn ướt, nỗi hoảng sợ đã lâu lại dâng lên trong lòng, làm gián đoạn suy nghĩ của cô.
"Vì vậy bây giờ chị vẫn còn hận tôi sao?"
“Không còn.” Phó Bá Đông phủ nhận.
"Vậy bây giờ chúng ta tính là gì?" Cù Tân Cương giơ tay che mắt, cổ tay áo ướt đẫm nước mắt.
Khóe mắt cô dính đầy phấn, như hoa đào bị đập nát, nước hoa bắn tung tóe khắp nơi.
Phó Bá Đông đã bối rối. Cô đã ngồi ở vị trí chỉ cần ra lệnh quá lâu, trong tiềm thức cô muốn ép Cù Tân Cương từ bỏ ý định này, nhưng điều này rõ ràng là không phù hợp.
“Lúc mới về Trung Quốc, tôi chẳng có gì cả, chị lại rất đúng lúc xuất hiện, sau đó dẫn tôi đến Lĩnh Dương, tiêu tiền vì tôi, ký hợp đồng với tôi, tôi nghĩ rằng chị muốn dùng tiền để sỉ nhục tôi, tôi rất thiếu tiền, cho nên tôi đã chấp nhận.”
Cù Tân Cương dừng lại. Nói xong những lời này, một cánh cổng dường như được mở ra. Những điều mà trước đó cô không dám nói đột nhiên xuất hiện.
“Tôi không phải vì muốn sỉ nhục em mà làm những việc này, ít nhất bây giờ không phải.” Suy nghĩ của Phó Bá Đông bị gián đoạn.
"Vậy trước đó trong lòng vẫn muốn báo thù, đúng hay không?" Cù Tân Cương không biết mình đang muốn chứng minh cái gì.
"Không phải." Phó Bá Đông nói có chút không nhất quán.
“Nhưng lúc đó tôi ở nhà cũ của Phó gia, thực sự tôi đã làm sai một chuyện, chị làm sao có thể không tức giận?” Cù Tân Cương bị điểm này ám ảnh, “Chị làm sao có thể không muốn báo thù tôi chứ?”
Phó Bá Đông không thể biện minh cho lời giải thích của mình nữa. Cô muốn nhét tất cả những lời mình đã nói trước đó vào cổ họng.
Cù Tân Cương trong mắt lặng lẽ ngấn nước, đôi mắt rất đỏ, nhưng lại không thể vui vẻ, ý nghĩ hôn nhau cũng chìm xuống tận đáy lòng.
Phó Bá Đông lại cảm thấy bất lực cùng thất vọng.
Cù Tân Cương hô hấp có chút ngột ngạt, đột nhiên quay đầu mở cửa sổ xe, ý đồ thò đầu ra ngoài cửa sổ.
Thời điểm gió thổi, tóc cô bay tung tán loạn.
Phó Bá Đông vội vàng cúi người, nắm lấy cánh tay, kéo cô lại.
Một chiếc ô tô phóng vụt qua, Phó Bá Đông hoảng sợ.
Cù Tân Cương không quay đầu lại, mái tóc bị gió thổi bay tán loạn.
Một lúc sau, Phó Bá Đông hạ vách ngăn xuống, yêu cầu Hoàng Ngoan đỗ xe bên đường.
Cù Tân Cương mở cửa xuống xe, bước nhanh một lúc, che đôi mắt đỏ hoe, hít một hơi dài.
Nhưng khi Phó Bá Đông để cô xuống xe, cô thực sự cảm thấy thất vọng. Cô luôn cảm thấy Phó Bá Đông nên giữ cô lại.
Cô không dám quay đầu lại, sợ quay lại xe Phó Bá Đông xe biến mất trong tầm mắt mình.
Cù Tân Cương cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Trân Trân, hỏi cô ấy bây giờ đang làm gì.
Gửi tin nhắn xong, cô quay lại nhìn, thấy xe của Phó Bá Đông chạy rất chậm, đuổi theo cách đó không xa.
Cù Tân Cương dừng lại, xe cũng dừng lại, dường như giữ khoảng cách nào đó. Chiếc điện thoại di động cô đang cầm trên tay đột nhiên vang lên.
Sau khi điện thoại được kết nối, Phó Bá Đông trong điện thoại nói: "Không sao chứ? Nên về rồi, tôi... đang nghĩ nghĩ cách giải thích chuyện này với em, đừng khóc nữa."
Cù Tân Cương tay siết chặt điện thoại, cổ họng có chút khô khốc. Cô nhìn chiếc xe mà không bước một bước, như thể đã tự bỏ cuộc. "Chị trở về đi, chị đã nói sẽ không hạn chế việc đi lại của tôi, tôi muốn ở bên ngoài một lát."
Dừng một chút, cô cố tình nói với giọng điệu đang đuổi khách, nhưng cũng như có dự đoán: “Đừng đi theo tôi.”
Thế là xe của Phó Bá Đông phóng đi.
Lâm Trân Trân gọi điện hỏi Cù Tân Cương hiện tại cô ấy đang ở đâu. Cô ấy nhanh chóng nói rằng giáo viên huấn luyện đã cho cô ấy nghỉ một ngày, hôm nay cô ấy có thời gian.
Cù Tân Cương đứng trên đường nhìn Lâm Trân Trân đang đạp xe.
Lâm Trân Trân đội mũ bảo hiểm, che gần hết khuôn mặt. Cù Tân Cương ban đầu không nhận ra cô, nhưng Lâm Trân Trân đã hét rất to "Cương Cương".
Đôi mắt của Cù Tân Cương có chút đỏ hoe vì khóc, nên khi Lâm Trân Trân lái xe đến gần, cô ấy ngơ ngác hỏi: "Làm sao vậy?"
Nói xong, Lâm Trân Trân hơi lùi về phía trước một chút để nhường chỗ cho cô.
Sau khi lên xe, Cù Tân Cương có chút khịt mũi nói: "Không có gì."
Lâm Trân Trân đặt chân xuống đất, "Việc tập luyện buổi chiều của tớ đã bị hủy bỏ, nhưng những người khác vẫn làm như thường lệ. Có vẻ như đó là ý định của Phó Bá Đông."
Cù Tân Cương mím môi nói Phó Bá Đông không nên quan tâm đến cô, nhưng điều đó không có nghĩa là không quan tâm đến cô chút nào, chữa bệnh không hoàn toàn giống chữa bệnh, sỉ nhục cũng không hoàn toàn nhục nhã.
Cô ngơ ngác: “Tớ vừa đi dự tiệc đính hôn, vừa bước ra đã bảo Phó Bá Đông để tớ xuống xe.”
“Cãi nhau sao?” Lâm Trân Trân hỏi.
Cù Tân Cương ậm ừ, giọng trầm xuống.
Lâm Trân Trân đưa cô trở lại nơi cô ấy ở, không còn ở trong căn nhà chật hẹp nữa, cuộc sống của cô ấy đã tốt hơn trước.
Sau khi vào cửa, Cù Tân Cương nhìn xung quanh, cuối cùng ngồi trên ghế sofa, nhìn vào điện thoại di động của mình.
Màn hình đen tuyền nhưng cô vẫn còn hy vọng.
Lâm Trân Trân hỏi: "Có phải hay không Phó Bá Đông lại nói gì rồi? Hay là cậu quay lại đây cùng tớ sống đi, thấy cậu ở cùng với cô ấy, dường như luôn không vui vẻ."
Cù Tân Cương suy nghĩ một chút, tựa hồ không phải lúc nào cũng không vui vẻ, chỉ là rất dễ dàng cảm thấy ủy khuất.
"Cô ấy nói cái gì?" Lâm Trân Trân rót một cốc nước ấm.
Theo lời của Lâm Trân Trân, Cù Tân Cương nhớ lại mọi chuyện trong xe. Phó Bá Đông thực sự không nói gì, nhưng cảm xúc của cô đột nhiên bùng phát rất đột ngột ngắn ngủi.
"Cô ấy... không nói gì cả, chỉ là tớ không thể kiềm chế được thôi."
Một lúc sau, Cù Tân Cương lại nói: "Phó Bá Đông bị bệnh, tớ rất mong cô ấy có thể khỏi bệnh, nhưng cô ấy cũng khiến tớ rất đau lòng."
Lâm Trân Trân không biết nhiều về Cù Tân Cương và Phó Bá Đông, nhưng cô ấy vẫn chọn đứng về phía bạn mình, Phó Bá Đông ra tay giúp đỡ cô ấy, cô ấy có thể không cần..
Sau khi quay lại, Phó Bá Đông không quay lại Lĩnh Dương mà đến công ty.
Trong văn phòng trên tầng cao nhất, cô ngồi trên ghế sau đó đi loanh quanh một lúc.
Bầu trời ngoài cửa sổ không trong xanh lắm mà có chút u ám. Từ góc nhìn của mình, cô có thể nhìn thấy những con sông cùng nhà cao tầng ở phía xa.
Trên mạng, cô cố tình cho người làn truyền tin tức vẫn đang tiếp tục gây ra xôn xao, không chỉ cuộc hôn nhân lừa dối của Phó Quân, công ty của Phó Văn Khải cũng ngày càng vướng vào nhiều rắc rối.
Nhưng Phó Bá Đông lại không quan tâm đến những điều này, cô đang thắc mắc Cù Tân Cương đang ở đâu, lúc này cô ấy đang làm gì.
Trong lòng căng thẳng, điếu thuốc chưa châm ở giữ ngón tay đã bị cô bẻ cong, nhưng không có ham muốn nào đột ngột lấn át cô.
Phó Bá Đông biết rõ ràng, cô lại làm sai điều gì đó, nhưng không có cách nào để suy ngẫm về điều đó.
Sau đó, Lâm Trân Trân gọi điện đến.
Trước đây cô muốn biết đôi điều về Cù Tân Cương, cho nên đã đặc biệt bảo trợ lý đưa số điện thoại của mình cho Lâm Trân Trân.