Phó Bá Đông gần như không suy nghĩ nhiều, đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại.
Cô ban đầu im lặng, nhưng Lâm Trân Trân lại rất khéo léo trong điện thoại hỏi: "Cương Cương không quá vui vẻ, hai người đã nói đến chuyện gì?"
Ngoài cửa sổ, thành phố có những tòa nhà mọc lên từ mặt đất, đông đúc đến mức khiến người ta khó thở, nhìn từ xa có vẻ phồn hoa nhưng lạnh lẽo.
Khi làm việc, Phó Bá Đông hàng ngày đều phải đối mặt với khung cảnh này.
Phó Bá Đông hỏi: “Cô hỏi tôi với cương vị gì?”
Lâm Trân Trân không chút do dự nói: "Bạn bè, tôi muốn cậu ấy vui vẻ."
Sau đó Phó Bá Đông nói với thanh âm buồn chán: “Được.”
“Cho nên hai người đã nói về chuyện gì?”
"Nhắc lại một số chuyện cũ của tôi." Phó Bá Đông nói.
"Ngoài rrừ cái đó ra, không có gì khác sao?"
Phó Bá Đông tập trung suy nghĩ, tìm kiếm những từ thích hợp.
"Tôi... đã làm điều gì đó khiến em ấy không thoải mái, em ấy cảm thấy tôi muốn làm em ấy xấu hổ."
Dừng một chút, Phó Bá Đông biết Cù Tân Cương có thể ở bên cạnh Lâm Trấn Chân, liền quả quyết nói: "Loại suy nghĩ này đã từng tồn tại, nhưng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, ít nhất không phải bây giờ, sau này cũng sẽ không xảy ra."
Lâm Trân Trân hỏi qua điện thoại: "Cô đã nói với cậu ấy như vậy?"
“Ừh.” Phó Bá Đông cổ họng khô khốc, “Tôi không thể giải thích rõ ràng, em ấy hình như… không nguyện ý nghe, vẫn còn nghĩ rằng tôi muốn nhìn thấy em ấy xấu hổ.”
Lâm Trân Trân im lặng một lúc, "Đó không phải là lý do."
"Vậy là gì?"
"Tôi đã đến Lĩnh Dương vào đêm lần trước, tôi đã nói chuyện với cậu ấy một lúc. Cậu ấy... bộc lộ trong lời nói rằng có đôi lúc trước mặt cô, cậu ấy không dám ngẩng cao đầu, cậu ấy dường như, cảm thấy mọi việc bản thân làm đều sai, làm sao lại có thể như vậy?"
Làm sao có thể như vậy?
Phó Bá Đông không biết, cô sẽ chỉ cho rằng Cù Tân Cương ở trước mặt mình là quá thận trọng, giống như một con chim sợ hãi, thỉnh thoảng vội vàng vỗ cánh nhưng không thể bay ra ngoài.
Cô nắm chặt điện thoại: “Từ khi nào bắt đầu?”
Lâm Trân Trân theo tiềm thức nói nhanh hơn, "Cô có thể không biết rằng Cương Cương cũng rất tài năng, nhưng trong vô thức cậu ấy sẽ luôn tránh né bất cứ điều gì liên quan đến cô. Cậu ấy dễ dàng từ bỏ còn hơn cố gắng."
"Tại sao?" Phó Bá Đông hỏi.
Lâm Trân Trân cũng xúc động lặp lại lý do tại sao, với giọng điệu có chút lo lắng.
"Cậu ấy đánh giá cao về cô, đôi lúc sẽ không nhịn được mà mang cô ra so sánh với bản thân, tôi không biết tại sao lại như vậy. Phó tổng, cô thực sự đã giúp đỡ tôi rất nhiều, nhưng hôm nay... Tôi muốn giúp Cương Cương nói vài điều.”
"Cô nói."
"Cô đừng lúc nào cũng ép buộc cậu ấy, có thể cô không biết sự khác biệt giữa mình cùng với người bình thường, có khi cô quá cao cao tại thượng, cậu ấy sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất ủy khuất."
Phó Bá Đông nhìn chăm chú vào ngọn tháp cao chót vót ở phía xa, có đôi lúc tháp truyền hình đôi khi mang đến cho cô cảm giác ngột ngạt. Cô nghĩ đi nghĩ lại, cô thực sự kiêu ngạo đến vậy sao?
Cô thực sự sẽ cảm thấy phấn khích một cách mơ hồ vì việc đàn áp Cù Tân Cương, đó là một dấu hiệu của chứng nghiện, cô cũng quen với việc coi mình là trung tâm, sẽ dùng một số thủ đoạn để thỏa mãn bản thân.
Lâm Trân Trân khẩn trương nói: "Cậu ấy luôn quan tâm đến ý kiến cùng mọi hành động của cô, nhiều lần khi tôi trò chuyện với cậu ấy, cậu ấy không chút do dự mà nhắc đến cô, nhưng cô lại khiến cậu ấy cảm thấy khó chịu."
“Cô ấy chưa bao giờ nói với tôi điều đó.”
Phó Bá Đông miệng lưỡi khô khốc, cô khẳng định mình thích Cù Tân Cương, cô không còn có chút dục vọng riêng tư dâng trào trong lồng ngực, chỉ vì nhìn thấy Cù Tân Cương khóc lóc, cô cũng sẽ cảm thấy bất lực cùng đau khổ.
"Sao cậu ấy dám nói với cô những điều đó? Có lẽ cậu ấy sợ cô tức giận, sợ mình sẽ phạm sai lầm trước mặt cô."
"Tôi không tức giận." Phó Bá Đông giải thích.
Lâm Trân Trân nói: "Cương Cương... có thể có một ngưỡng cửa mà không thể vượt qua. Có thể cậu ấy đã làm sai điều gì đó, cũng biết bản thân đã sai, thậm chí đã xin lỗi, nhưng còn Phó tổng cô thì sao?"
Cô ấy dừng một chút rồi trịnh trọng nói: “Tôi không biết hai người sống chung hoà hợp như thế nào, nhưng thực sự hai người có bình đẳng không?”
Phó Bá Đông ngớ người ra.
Lâm Trân Trân không nói gì.
Phó Bá Đông im lặng hồi lâu, nói muốn suy nghĩ rồi cúp điện thoại.
Ở phía xa, ngọn tháp truyền hình vươn thẳng lên trời, tạo cho thành phố một vẻ kiêu kỳ.
Phó Bá Đông không biết bây giờ Cù Tân Cương có khóc hay không, nhưng cô hy vọng là không. Cô lo lắng nhặt điếu thuốc trên bàn lên, nhưng điếu thuốc đã bị cô vặn xoắn, cho nên cô mở ngăn kéo tìm hộp thuốc lá. Cô lấy điếu thuốc trong hộp tiêu hủy hết, không còn sót lại một điếu thuốc nào.
Rất trống rỗng, giống như trái tim bất ổn của cô.
Phó Bá Đông ném chiếc hộp rỗng cùng điếu thuốc đã kẹp vào thùng rác, ngồi xuống trầm tư.
Cũng có một ngưỡng cửa mà cô không thể vượt qua, ly rượu cô uống nhầm ở nhà cũ Phó gia chỉ là một bước tất yếu. Sau đó, đủ thứ chuyện không hay cứ tích tụ trong đầu, một khi ngòi nổ đã cháy. cô ấy càng lo lắng hơn, các triệu chứng trở nên tồi tệ hơn.
Có lẽ Cù Tân Cương cũng như vậy, cô đã điều tra rất nhiều chuyện về Cù Tân Cương, nhưng cô vẫn ngoan cố đứng trên lập trường của mình, đưa ra những phán xét thờ ơ, quên mất Cù Tân Cương không phải là người vững chắc.
Văn phòng quá rộng rãi, quá vắng vẻ, có vẻ hơi lạnh lẽo.
Phó Bá Đông cảm thấy mình nhớ Cù Tân Cương, nếu Cù Tân Cương khóc, cô muốn hôn lên nước mắt trong mắt Cù Tân Cương.
Ở một góc khác của thành phố, Cù Tân Cương thực sự không vui, cô đang ngồi trên ghế sofa, chơi với con búp bê của Lâm Trân Trân. Một lúc sau, cô hỏi Lâm Trân Trân rằng đã ăn gì chưa, muốn gọi đồ ăn nhanh hay tự mình nấu.
Nhưng Lâm Trân Trân dường như đang nói chuyện điện thoại với ai đó trong phòng, không có trả lời.
Vì vậy, Cù Tân Cương vặn âm lượng TV thật nhỏ để không làm phiền Lâm Trân Trân.
Ngồi một lúc, trong điện thoại vẫn không có tin nhắn nào nhận được, hy vọng trong lòng như bị gió thổi bay đi, đành không nhịn được nhấc điện thoại lên xem.
Ảnh đại diện của Phó Bá Đông tĩnh lặng, cũng không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
Cù Tân Cương không còn cách nào khác, đành tùy tiện xem tin tức, liếc mắt nhìn thấy tên Phó Quân trên hot search. Mặc dù Phó Văn Khải đã lập doanh nghiệp riêng của mình, nhưng trong những năm qua, cũng đã trở nên rất nổi tiếng, con trai ông cũng đã trở thành một thế hệ giàu có nổi tiếng thứ hai.
Sự việc này vừa xảy ra, một số câu chuyện không hay trong quá khứ của Phó Tuấn cũng lần lượt từng cái từng cái một được đào lại.
Đặc biệt là người yêu cũ của Phó Quân, sự việc tổ chức một cuộc hôn nhân lừa dối không thể lây chuyển, hy vọng Phó Tuấn có thể chính diện trả lời.
Một số người tò mò về Phó gia, thậm chí còn đăng tag Phó Bá Đông.
Việc Phó Bá Đông là chị họ của Phó Tuấn không thể che giấu được. Rõ ràng có người đang muốn lôi Phó Bá Đông vào rắc rối.
Cù Tân Cương sợ hãi nhìn một lúc, bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu. Có lẽ lúc này cô không nên mất bình tĩnh với Phó Bá Đông.
Bởi vì Phó Bá Đông rất bận rộn, còn có rất nhiều việc phải cân nhắc, không thể lãng phí quá nhiều sức lực cho cô.
May mắn, đội ngũ quan hệ công chúng của Phó Bá Đông làm việc rất hiệu quả, kiểm soát kịp thời xu hướng dư luận.
Phó Bá Đông diện mạo xinh đẹp, xuất thân quá cao. Một số người đã suy đoán về tài sản của cô ấy, thậm chí còn đào lại một số cuộc phỏng vấn trước đây của cô ấy. Vẻ ngoài điềm tĩnh, lạnh lùng của Phó Bá Đông thực sự có thể lừa dối mọi người, cô ấy rõ ràng không giống Phó Văn Khải cùng Phó Tuấn.
Cù Tân Cương bình tĩnh lại, cử động ngón trỏ, lại lướt sang một trang mới.
Rõ ràng, người yêu cũ của Phó Tuấn không có ý định cho Phó Tuấn cơ hội thở. Lại tiết lộ thời gian hẹn hò của anh ta cùng Phó Tuấn, Phó Tuấn có ý định tìm người mang thai hộ, chỉ là người yêu cũ không đồng ý, cho nên Phó Tuấn đã dấu anh ta đi tìm một cô gái, muốn mượn bụng của cô gái để sinh cho anh một thái tử.
Sự việc Phó Tuấn hẹn hò với cô gái đó, người yêu cũ ban đầu không hề biết về chuyện đó, sau khi biết chuyện đã ngay lập tức chia tay, Phó Quân kỳ thực không chịu chia tay, nhất quyết nếu kéo, còn nói rằng quyết định này là vì cả hai.
Một số người xem náo nhiệt của bữa tiệc đính hôn cũng đã gửi đi vào bức ảnh.
Đó là một khung cảnh lễ đính hôn vô cùng mộng mơ. Ánh đèn xanh tím tạo nên một vẻ đẹp mơ hồ. Phó Tuấn cùng vị hôn thê của anh đang nắm tay nhau đi cùng với Phó Văn Khải. Tuy nhiên, Phó Tuấn không đáp lại ánh mắt của vị hôn thê, chỉ có vị hôn thê nhìn một cách mơ màng.
Chẳng bao lâu, tiệc đính hôn trở nên buồn cười, trong bữa tiệc, Phó Văn Khải biết được tin tức trên mạng, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Trong ảnh, vẻ mặt thay đổi mạnh mẽ của Phó Văn Khải đã được ghi hình lại.
Nhưng vị hôn thê của Phó Quân hiển nhiên vẫn không biết.
Nhưng bữa tiệc vẫn đang diễn ra, thậm chí có người còn quay một đoạn video ngắn đăng lên — Phó Văn Khải bước đi xa, trong khi Phó Tuấn lại trở nên dịu dàng ân cần, bắt đầu ôm hôn vị hôn thê của mình, giống như sợ đối phương muốn dùng đến điện thoại.
Tiệc đính hôn như trò đùa này tiếp tục bốc hơi, có người ở hiện trường không khỏi thì thào nói nhỏ.
Nhưng Phó Tuấn đã ôm chặt cô ấy, không cho cô ấy đi.
Khi cô gái đang vùng vẫy, có người cố ý bấm vào tin nhắn trực tuyến để cho cô ấy xem, chiếc điện thoại di động mà người đó đang cầm đã bị Phó Tuấn đánh rơi xuống mặt đất.
Khung cảnh trở nên rất hỗn loạn, sau đó cô gái nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại di động mà Phó Tuấn đáng rơi xuống đất nhìn xem. Bởi vì Phó Tuấn đưa tay ra chộp lấy, cho nên cô gái ngồi xổm xuống đất.
Cuối video, cô gái đang tra hỏi Phó Tuấn, nhưng Phó Tuấn tức giận đến mức không nói nên lời.
Toàn bộ tiệc đính hôn dường như kết thúc như vỡ hài kịch. Cô gái cầm váy chạy ra ngoài, người đàn ông ném điện thoại đã tóm lấy Phó Tuấn, yêu cầu anh ta xin lỗi.
Cù Tân Cương đột nhiên cảm thấy nhàm chán. Có rất ít tin tức hơn về Phó Bá Đông. Phần lớn các bình luận đều là những lời buộc tội Phó Văn Khải cùng Phó Tuấn.
Vấn đề này đã được Phó Bá Đông xử lý tốt, cuối cùng dư luận đã chỉ ra vấn đề quản lý của công ty của Phó Văn Khải.
Nhưng cuộc gọi của Phó Bá Đông vẫn không đến, Cù Tân Cương cảm thấy có chút trống trải cùng thất vọng.
Một lúc sau, Lâm Trân Trân mới ra khỏi phòng, thấp giọng hỏi: “Ra ngoài đi chơi không? Vừa đúng lúc buổi chiều tớ không có việc gì làm, thời gian như vậy mà không đi chơi thì thật là lãnh phí a."
Cù Tân Cương quay lại nhìn Lâm Trân Trân, không hiểu sao cảm thấy ánh mắt của Lâm Trân Trân có chút kỳ lạ.
Nhưng nếu nhất quyết bắt bẻ, cô không giải thích được tại sao, nên đành phải từ bỏ.
“Vậy liền đi dạo một chút.” Cù Tân Cương đã lâu không trở lại, kỳ thật Cù Tân Cương còn chưa có chuyến đi vui vẻ đến Liên Thành.
Lâm Trân Trân suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Đi ăn hay là đi chơi?"
Cù Tân Cương không có ý kiến gì, cô vẫn đang tập trung vào điện thoại di động, ánh mắt có chút lơ đãng.
"Cậu đang đợi cuộc gọi từ ai sao?" Lâm Trân Trân cẩn thận rõ ràng nói.
Cù Tân Cương ngơ ngác, vội vàng che chiếc điện thoại di động bên cạnh lại: “Không có.”
“Nếu không thì tùy ý đi dạo thư giãn nào?”
Cù Tân Cương cảm thấy cũng tốt, thay giày cùng đi ra ngoài với Lâm Trân Trân.
Bên ngoài trời vẫn còn lạnh nên Lâm Trân Trân không cưỡi chiếc xe điện nhỏ của mình, mà ở bên đường bắt xe quýt. Nói muốn đi công viên giải trí, lần trước đã mua vé cổng nếu như còn không đi sẽ hết hạn.
Hai bên đường cây cối trơ trụi, không còn lá, nhìn có chút hoang tàn.
Cù Tân Cương xoa xoa hai tay, lỗ tai có chút đỏ bừng vì lạnh. Cô còn chưa kịp sưởi ấm hai tay thì đã đút vào túi, dùng ngón tay chạm nhẹ vào vỏ điện thoại.
Cô quan tâm đến Phó Bá Đông quá nhiều, tâm trạng luôn dao động bởi Phó Bá Đông. Ngay cả khi ra ngoài, cô cũng không thể không nghĩ đến Phó Bá Đông.
Công viên giải trí lúc này không có người, một số món đồ phổ biến gần như không có người xếp hàng.
Lâm Trân Trân thích chơi những trò chơi mang tính kích thích một chút, cô ấy nhờ Cù Tân Cương giúp mình xách túi, trong lúc đó cô ấy ngồi trên máy nhảy có con lắc lớn và hét lên.
Bởi vì có quá ít khách đến chơi, cho nên tiếng hét của Lâm Trân Trân đặt biệt rõ ràng lớn.
Cù Tân Cương nhìn xung quanh, đứng yên một lúc cảm thấy chân có chút cứng ngắc, cho nên đi dạo vài vòng.
Hầu hết các cơ sở vật chất trong công viên đều có tông màu tương đối hồng, dễ khơi dậy sự hồn nhiên như trẻ thơ. Khi xe hoa đi ngang qua sẽ có các diễn viên búp bê nhảy lên.
Phó Bá Đông không nên đặt chân đến một nơi như vậy. Phó Bá Đông... sẽ dành nhiều thời gian hơn cho công việc kinh doanh.
Cho nên Cù Tân Cương không thể tưởng tượng được, nếu như Phó Bá Đông xuất hiện ở đây, sẽ là tình cảnh như thế nào.
Đại khái, Phó Bá Đông sẽ chỉ lãnh cảm đi dạo xung quanh, sẽ không tham gia bất kì trò chơi nào, rất nhanh trí suy xét thu nhập một ngày của việc kinh doanh ở đây.
Lâm Trân Trân bước xuống máy nhảy trên cao, hít một hơi dài, mặt cô ấy hơi đỏ vì phấn khích.
"Thật vui, nhưng đáng tiếc là cậu không có cùng tớ."
Cù Tân Cương đưa túi cho cô ấy, thành thật nói: “Tớ không dám.”
"Bất cứ việc tì cũng phải thử, không thử thì làm sao biết được bản thân có thể tiếp nhận hay không." Lâm Trân Trân cười hì hì, vừa rồi khi bước xuống bị doạ cho có chút hoảng hốt, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Cù Tân Cương lắc đầu.
Lâm Trân Trân nắm lấy cánh tay của cô tiếp tục đi về phía trước, chỉ vào tàu lượn siêu tốc ở phía xa và nói: "Tớ muốn bay lên trời!"
Cù Tân Cương ngẩng đầu lên thời điểm, tình cờ nhìn thấy tàu lượn siêu tốc đang trượt xuống con dốc gần như thẳng đứng, khẩu khí thiếu chút nữa hết hơi, dùng khẩu khí giả vờ bình tĩnh nói “Cậu có thể bay lên trời.”
"Không được, cậu cái gì cũng không chơi, đây chính là sẽ lãng phí tấm vé mà tớ đã đổi." Lâm Trân Trân từ chối.
Tấmm vé vẫn còn trong túi, Cù Tân Cương do dự nhưng không thể từ chối, cho nên theo Lâm Trân Trân bước lên trên.
Cô không biết mình đang nghĩ gì, nhưng đã thực sự đồng ý ngồi ở hàng ghế đầu với Lâm Trân Trân. Khi tàu lượn siêu tốc bắt đầu, trái tim cô đột nhiên nhảy lên cổ họng.
Lúc đầu nó trượt chậm một lúc, sau đó tăng tốc dần dần sau khi đi một vòng lớn trên đường đua, Cù Tân Cương không còn tìm được hướng bắc và nam.
Nó bay lên nhanh chóng, sau đó tàu lượn siêu tốc dừng lại rất đột ngột, phía trước không có đường ray, giống như bị treo lơ lửng giữa không trung.
Chẳng mấy chốc, chiếc tàu lượn siêu tốc dưới ghế kêu cọt kẹt, nghiêng xuống đánh rầm.
Cù Tân Cương hét to đến nỗi cổ họng cô đau rát, cảm thấy như mình đang bị sát hại.
Chẳng bao lâu, tàu lượn siêu tốc đã dừng lại ở điểm xuất phát, những khách ở hàng sau đã bước xuống mặt đất.
Cù Tân Cương vẫn ngồi trên ghế, có chút choáng váng, khi nhân viên đến giúp cô mở thiết bị an toàn, cô nắm lấy tay Lâm Trân Trân, loạng choạng ngồi xuống.
Lâm Trân Trân quay lại nhìn cô, trong lúc lấy đồ vật trong tủ ra, "Cậu ổn chứ?"
Cù Tân Cương che miệng xua tay, chạy vào nhà vệ sinh với tốc độ chưa từng có, nổn mửa trong bồn.
Rất thê thảm, ra khỏi nhà vệ sinh sau khi nôn mửa, Cù Tân Cương vẫn còn đang ở trạng thái xuất hồn, như thể suy nghĩ của cô đã trống rỗng, nhất thời mất hồn không thể đứng dậy.
Lâm Trân Trân không còn cách nào khác ngoài chơi một mình, chơi hết tất cả các trò chơi tương tự trong công viên, cuối cùng kéo Cù Tân Cương đi khắp ngôi nhà ma ám.
Cù Tân Cương cảm thấy thật sai lầm khi đi ra ngoài, cô run hoang mang như một kẻ ngốc, ăn gió trên tàu lượn siêu tốc, chạy nước rút trong ngôi nhà ma ám.
Chơi đến buổi tối, trời dần tối, Lâm Trân Trân nói: "Liền ở bên trong này ăn một chút gì đó đi, chắc cậu cũng đói rồi."
"Tớ thật sự ăn không nổi." Cù Tân Cương sắc mặt vẫn là xanh mét.
Lâm Trân Trân đói đến mức bụng kêu âm ĩ, không thể không gọi món ăn ở cantin bên trong.
Vé vào cổng là của Lâm Trân Trân, Cù Tân Cương nhanh chóng thanh toán trong lúc Lâm Trân Trân đang mở mã quét.
Sau khi người phục vụ mang món ăn đến, Cù Tân Giang mơ hồ cảm thấy trong bụng trống rỗng, nên ăn một chút, ngẩng đầu liền thấy Lâm Trăn Trăn đang lén lút trả lời tin nhắn.
Lâm Trân Trân tỏ ra rất bận rộn. Cô ấy là người phàn nàn rằng mình đói, cô ấy cũng là người đang nhìn vào điện thoại di động của mình vào lúc này.
“Ăn nhanh, nếu không sẽ lạnh.” Cù Tân Cương nói.
Nói xong, cô suýt cắn phải lưỡi, bở vì bản thân nhắc đến từ ‘Lạnh’ có một chút mất tập chung.
Cô vẫn không khỏi nghĩ đến Phó Bá Đông, có chút than phiền về Phó Bá Đông, trong đó cũng xen lẫn một số cảm xúc khó giải thích, khiến cô rất rối bời, trái tim dễ dàng đập nhanh.
Lâm Trân Trân vẫn đang cúi đầu gõ chữ: “Cậu ăn cơm trước đi.”
Cù Tân Cương bình thường ăn không nhiều, bây giờ lại không thèm ăn, lại càng buồn chán nhìn điện thoại, Kim Minh Oánh lại gửi tin nhắn cho cô.
[Tiết mục phát sóng chương trình đã đang đếm ngược, chúng ta thảo luận một chút, nếu như phản hồi tốt, có thể mời em làm khách mời, nếu như có thể quay lại buổi diễn, em có muốn đến không?]
Cù Tân Cương chưa từng có ý tưởng như vậy, luôn cảm thấy sẽ không có hậu quả gì.
Mạnh Tử Linh có lẽ quá bận rộn, sau buổi biểu diễn, liền cũng không có cùng cô liên lạc.
[Đến lúc đó xem sao.]
[Nếu như em muốn tiếp tục đi trên con đường này, tốt nhất nên trở thành khách mời, nghe lời chị.]
Cù Tân Cương vẫn còn do dự, vì cô cảm thấy mình không phù hợp với giới giải trí này.
[Cảm ơn chị Minh Oánh, em sẽ cân nhắc.]
Kim Minh Oánh không nói gì thêm.
Sau khi Cù Tân Cương trả lời tin nhắn xong, Lâm Trân Trân trò chuyện xong, mới bắt đầu ăn phần mì xào đã lạnh nửa phần.
Lâm Trân Trân cẩn thận nhìn Cù Tân Cương, đầy ẩn ý hỏi: "Vẫn là không vui?"
Cù Tân Cương sửng sốt, quay mặt đi: “Không có a.”
"Tớ nhìn cậu không có tinh thần, vần là vì Phó Bá Đông sao?" Lâm Trân Trân vừa ăn mì vừa nói một cách mơ hồ.
Cù Tân Cương vốn muốn phủ nhận, nhưng vì Lâm Trân Trân nhắc đến Phó Bá Đông, liền giống như Phó Bá Đông đang đứng trước mặt cô, cô không thể nói dối, cô khẽ gật đầu.
Lâm Trân Trân ăn thêm một ít nữa, "Cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì a?"
Cù Tân Cương quay đầu nhìn đi chỗ khác: “Tớ không biết, Phó Bá Đông luôn như vậy, có lúc tớ sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng chị ấy… cũng có lúc đối xử rất tốt với tớ.”
Đôi khi cô cảm thấy hai người thân thiết đến mức gần như không thể tách rời, nhưng Phó Bá Đông sẽ dùng cách riêng của mình để vẽ ra một khoảng cách rõ ràng, một cách dứt khoát và thờ ơ, liền giống như sự khác biệt giữa đám mây và vũn bùn.
Lâm Trân Trân nuốt khan, "Cậu hy vọng cô ấy sẽ làm gì?"
Cù Tân Cương lắc đầu không nói gì, cô hy vọng Phó Bá Đông không nên quá lạnh nhạt, nhưng liền cảm thấy như vậy sẽ không giống như Phó Bá Đông.
Lâm Trân Trân đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau khóe miệng, “Nếu thực sự cảm thấy khó chịu như vậy, quay về ở với tớ đi, Tại sao phải nghe lời cô ấy. Cô ấy gọi cậu qua đó, cậu liền đi qua.”
Cù Tân Cương có chút buồn bã.
Một lúc sau, Lâm Trân Trân lại nói: “Cậu chính là đang quá để ý đến cô ấy, không bằng cậu mang cô ấy tưởng tượng trở thành một đại ác nhân, loại người ăn thịt người không nhã xương, nghĩ đến điều tồi tệ nhất, liền tính như cậu không nhịn được lại cùng cô ấy so sánh, cô ấy cũng không có tốt hơn ở đâu.”
Thế là sau đó, Cù Tân Cương bắt đầu suy nghĩ dựa trên lời nói của Lâm Trân Trân, mang Phó Bá Đông trở thành một đại ác nhân, nhưng loại ý tưởng này khiến cô rất phản kháng cùng hoảng sợ.
Cô chợt nhận ra, cô đối với sự hoàn hảo của Phó Bá Đông, có một loại cố chấp quá mức.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Phó Bá Đông mắc chứng nghiện, một số thói quen sinh hoạt không tốt, cô ấy thỉnh thoảng ủ rũ, lại rất tính toán so đo, nhưng thực tế cũng không hoàn hảo đến thế.
Có lẽ yêu cầu đối với bản thân Phó Bá Đông, nguyên lai cũng không quá cao.
Đợi đến thời điểm muốn rời đi, Lâm Trân Trân đột nhiên nói rằng mẹ cô sắp xuống máy bay, cần phải đi đón.
Bởi vì là hướng ngược lại, Cù Tân Cương đành phải một mình ra ngoài bắt taxi, cúi cổ giấu cằm trong cổ áo khoác, cũng không còn khó khăn nữa để chấp nhận việc cổ mình bị quấn chặt.
Một chiếc ô tô đột nhiên dừng lại trước mặt cô, thân xe màu đen bóng.
Cù Tân Cương lùi lại một bước, chiếc xe chặn tầm nhìn tìm taxi của cô.
Nhưng cửa sổ trước mặt đã hạ xuống, người phụ nữ ngồi ở ghế lái có mái tóc xoăn buôn xoã, đôi tay đeo găng đặt trên vô lăng, ngồi thẳng trong rất thanh nhã.
Trong xe, Phó Bá Đông quay đầu, im lặng nhìn cô một lúc, ánh mắt không sắc bén, thậm chí còn lộ ra vẻ yếu đuối: “Lên xe thôi, ngồi trên taxi sẽ không thoải mái.”
Cù Tân Cương ngẩn người hồi lâu, cô thật sự không ngờ Phó Bá Đông lại xuất hiện vào lúc này.
Phó Bá Đông lại trùng hợp đến đây, may mắn là lần này tâm trạng cô ấy không tệ.
Trong xe, Phó Bá Đông nâng cằm, chậm rãi nhếch khóe miệng, nghiêng người tháo dây an toàn: “Tôi mở cửa cho em nhé?”
Tay Phó Bá Đông đeo găng tay ren màu đen, gần như muốn bung khóa dây an toàn ra.
Đôi mắt của Cù Tân Cương bừng sáng cùng ươn ướt, cô hạ tay nắm cổ áo xuống, mở cửa xe, tim đập thình thịch ngồi vào.
Phó Bá Đông vẫn tháo dây an toàn, duỗi hai tay sang một bên, nghiêng người về phía ghế phụ, dùng đầu ngón tay xuyên qua găng tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt Cù Tân Cương.
Cô cau mày nhẹ nhàng thở dài, hơi thở gần bên tai Cù Tân Cương.
Cù Tân Cương không thể cử động. Lúc đó cô ấy là người nói muốn xuống xe, nhưng bây giờ lại là cô ấy chủ động, cho nên có chút xấu hổ, “Sao chị lại đến đây, đến…. Để xem trò cười của tôi sao"
Phó Bá Đông thu tay lại: “Tôi mới là không muốn xem trò cười của em.”
"Vậy chị, đến làm gì?"
"Tôi……"
Phó Bá Đông dừng lại hồi lâu, tựa hồ có chút không vữa, sau khi dùng sức mím môi, mới nói: "Tôi lúc bắt đầu quan điểm không thuần thiết, nhưng sau đó chưa bao giờ nghĩ tới việc làm em xấu hổ."
Cô khẩu khí nhẹ nhàng, nghiêm túc mở lời: "Tôi không muốn làm em khó chịu, có thể tôi, có một số thói quen xấu, em có thể giúp tôi thay đổi."
Cù Tân Cương hơi thở có chút ngưng trệ, kinh ngạc nhìn đôi môi xinh đẹp Phó Bá Đông.
Khi Phó Bá Đông nói, đường viền môi của cô ấy hơi cử động.
"Tôi đã nói, bất luận là thời điểm nào, em điều có thể thăm dò giới hạn của tôi, tôi có thể không có giới hạn ở trước mặt em."
Cù Tân Cương cảm thấy Phó Bá Đông trước mặt cô có thể là một tên giả dạnh, cô chăm chú nhìn đối phương, ý đồ tìm kiếm một chút sơ hỡ.
Phó Bá Đông ban đầu muốn nói ‘ như vậy em nghe có hiểu không?’ Sau đó dừng lại một lúc, lại hỏi "Như vậy tôi nói có rõ ràng không?"
Cù Tân Cương vẫn im lặng.
Phó Bá Đông ngồi ngả lưng ra sau, cô bị thắng lưng giữ thẳng lưng.
Sau đó Cù Tân Cương lại nghe thấy Phó Bá Đông nói: "Em không sai, là tôi sai, nếu như tôi...."
"Mang hợp đồng xé đi, nói lời xin lỗi em, em sẽ vui một chút chứ?"
Đôi mắt đen của Cù Tân Cương hơi nheo lại một chút.
"Xin lỗi."
Có vẻ như các góc cạnh lạnh lùng của Phó Bá Đông đã được mài nhẵn, đây cũng là Phó Bá Đông, tất nhiên đây là Phó Bá Đông.
Chỉ là Phó Bá Đông hạ thấp thái độ, không còn cao cao taj thượng nữa.