Trong đêm yên tĩnh không có người qua lại, vầng trăng vàng treo lơ lửng trên bầu trời xanh thẫm, lộ ra kết cấu hơi cháy khét, ánh sáng trắng dịu từ mép thấm ra, giống như dòng nước trong suốt chảy ra.
Đường lớn tấp nập xe cộ qua lại và ánh đèn chớp nháy liên tục giống như những ánh đèn neon xoay nhanh trong phim.
Hứa Ôn Giảo bước đi trên vỉa hè, cái bóng phản chiếu trên mặt đất lúc dài lúc ngắn. Nàng lặng lẽ tựa vào bờ vai của Hứa Úc Liêm, tay áo và cổ tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào nhau, nhưng chúng cũng không còn gần nhau nữa.
Hứa Úc Liêm bắt chuyện với nàng, câu được câu không: "Hầu hết thời gian ở nước ngoài là em nằm viện sao?"
Từ lúc không thể liên lạc được với Hứa Ôn Giảo sau khi đối phương bỏ ra nước ngoài, Hứa Úc Liêm muốn đi tìm mẹ của mình để hỏi cho ra lẽ. Hứa Kiều là người vô cùng bận rộn với công việc, mỗi lần cô muốn gặp bà đều phải hẹn trước với thư ký, thế nhưng cô có hỏi thế nào thì cũng không có được thông tin mà mình cần tìm.
Hôm nay cô đã bình tĩnh lại và ngẫm nghĩ, những năm tháng ấy chia ly thật sự rất kỳ lạ.
Tiếp tục giấu hay không trốn tránh.
Chị gái của nàng đã hỏi thẳng trực tiếp thì nàng cũng không thể nào né tránh.
Hứa Ôn Giảo liếc nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Đúng là như vậy, một năm ra nước ngoài, em thường xuyên phải đến phòng phẫu thuật, chưa bao giờ rời khỏi bệnh viện."
Hứa Úc Liêm tiếp tục hỏi: "Ừm, vậy lúc làm phẫu thuật có đau không?"
Chỉ cần lòng bàn chân bị trầy xước một tí là đã khiến Hứa Úc Liêm la ầm cả lên rồi. Cô thật không dám tưởng tượng một con dao mổ lạnh lẽo lướt qua cơ thể của mình.
"Không phải đau mà là sợ hãi."
Đêm nay gió, trăng và ánh sáng đều vừa khớp, Hứa Ôn Giảo hít một hơi, nhớ lại những ngày ảm đạm đó, vết thương lại mở cắt một lần nữa, làm lộ ra một mớ hỗn độn đẫm máu.
"Em sợ khi mình vừa nhắm mắt lại thì lập tức sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa."
Đó là một buổi chiều rất bình thường, Hứa Ôn Giảo tan học và trở về căn hộ của mình. Nàng tắm rửa và chọn một chiếc váy dài, đồng thời nàng còn đặt bàn cho hai người tại một nhà hàng sang trọng ở một khách sạn trên đỉnh núi và dự định sẽ ăn tối với Hứa Úc Liêm sau khi cô kết thúc giờ học của mình.
Nàng còn chưa kịp đặt điện thoại xuống, Hứa Kiều đã gọi video đến.
Hứa Ôn Giảo có hơi hoảng sợ trong giây lát.
Mối quan hệ của nàng và Hứa Kiều không hề gay gắt như những lời đồn đoán ở bên ngoài, cũng không thân thiết như mẹ con trong mắt của Hứa Úc Liêm.
Cũng giống như nhiều người không biết nàng đã được Hứa Kiều đưa về Hứa gia.
Lúc cuộc sống của nàng bị giam cầm như chim trong lồng vĩnh viễn sẽ không có tự do, nàng cứ nghĩ rằng mình sẽ sống như vậy cho tới chết, thì Hứa Kiều đã xuất hiện và cứu lấy nàng. Bà ăn mặc sang trọng, trang điểm tinh tế và bước tới rồi nói rằng bà là người thân duy nhất của nàng. Không những thế bà còn chi ra rất nhiều tiền cho đôi vợ chồng nghèo khổ và tham lam đã nhận nuôi nàng để đổi lại một cuộc sống mới cho nàng.
Sau này, nàng gọi Hứa Kiều là "mẹ" trong nhiều năm và được người lớn che chở và chăm sóc. Dù nàng không có yêu cầu gì nhưng bà vẫn luôn đáp ứng mọi thứ cho nàng và bà cũng chưa từng đề cập đến bất kỳ điều kiện gì.
Là một người mẹ kế không có quan hệ máu mủ trên danh nghĩa, thế nhưng Hứa Kiều lại yêu thương Hứa Ôn Giảo hết mực. Để tránh mọi hiềm nghi, bà hiếm khi chủ động dắt nàng đi giao lưu và trò chuyện với mọi người. Bà cũng không nghiêm khắc như lúc dạy bảo Hứa Úc Liêm và vì thế mà bà không thể hiểu rõ được cảm xúc của nàng.
Khi Hứa Ôn Giảo trưởng thành, nàng đã từng nghĩ, chỉ cần nàng không làm chuyện phạm pháp và không làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty thì sẽ không có ai quan tâm nàng là đứa con hoang hay con gái nhà giàu đi ăn nhờ ở đậu nhà người khác.
Mối quan hệ mâu thuẫn như vậy khiến Hứa Ôn Giảo luôn là người ngoài giống như một vị khách không thể hòa nhập. Hứa Úc Liêm đã trở thành ánh sáng nơi cuối con đường của nàng, thế nhưng trong mắt của cố Vãn Tình thì các nàng có mối quan hệ hoang đường không thể nào chấp nhận được.
Vì vậy khi lần đầu tiên Hứa Kiều gọi video cho nàng, điều đó giống như một báo động đỏ đáng ngại.
Hứa Ôn Giảo vượt qua và nghe được một tin tức vừa mộng mơ vừa nguy hiểm.
Một cơ sở y tế lớn của nước ngoài đã có bước đột phá trong nghiên cứu về căn bệnh hiếm gặp của nàng. Nó đã vượt qua giai đoạn thử nghiệm lâm sàng đầu tiên. Tuy nhiên, tác dụng phụ rất lớn, tỷ lệ thành công thấp và cần phải điều trị theo dõi lâu dài.
Hứa Kiều nói với nàng rằng nếu nàng muốn đi điều trị thì bà sẽ sắp xếp mọi việc ở đó. Còn nếu nàng không muốn thì bà sẽ nghĩ biện pháp khác.
Vào thời điểm đó, Hứa Ôn Giảo đã ở giai đoạn giữa của bệnh.
Nửa đêm, cơn đau thường xuyên khiến toàn thân của nàng toát mồ hôi lạnh. Nàng ôm gối và cắn chặt răng, không dám làm kinh động đến Hứa Úc Liêm đang ngủ bên cạnh.
Nàng bắt đầu ngất xỉu thường xuyên trong giờ học, nôn mửa rất nhiều thậm chí còn nôn ra máu. Nàng không biết khi nào mình sẽ ngã gục xuống, có thể là hôm nay hoặc có thể là ngày mai.
Hoặc là có phương án điều trị cho căn bệnh này, hoặc là chờ đợi cái chết đang tới gần với mình.
Hứa Ôn Giảo đã giấu mọi chuyện không cho Hứa Úc Liêm biết và sống buông thả mỗi ngày. Bây giờ mọi thứ đang đảo lộn và nàng muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh người kia, trân trọng từng phút từng giây và không muốn mình hối tiếc điều gì khi rời đi.
Thế nhưng . . .
"Con muốn đi, nhưng mẹ có thể giấu chị gái của con chuyện này được không?" Hứa Ôn Giảo cầu xin Hứa Kiều, "Trong vài tháng nữa, con sẽ giải quyết công việc ở trường trước khi rời đi."
Mặc dù Hứa Kiều không hiểu lý do cô làm điều này, nhưng như thường lệ, bà sẽ đồng ý bất cứ điều gì Hứa Ôn Giảo yêu cầu.
Buổi tối, Hứa Ôn Giảo đến chỗ hẹn như thường lệ, nàng luôn thận trọng trong lời ăn tiếng nói để đối phương không nghi ngờ.
Thời gian sau, tình trạng của Hứa Ôn Giảo càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Nàng luôn tỏ ra bình thường và giấu tất cả mọi chuyện với Hứa Úc Liêm, cố gắng để bản thân mình đừng sợ hãi và lo nghĩ về cái chết.
Nàng dùng giọng điệu như thể mọi thứ đã biến mất theo gió, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ca phẫu thuật đã thành công, quá trình điều trị tiếp theo diễn ra tốt đẹp và sức khỏe của em đang được cải thiện."
Nàng là một trong số ít người may mắn trong nhóm người đó.
Hứa Úc Liêm càng cảm thấy khó chịu hơn sau khi nghe những lời này.
Sau khi bị Trương Viên Chi mắng vào trước đó, từ đầu đến cuối cô không có nhìn thẳng vào một vấn đề.
Cô đã sống trong một thế giới không có Hứa Ôn Giảo quá lâu.
Chẳng quan tâm cũng không muốn nghe ngóng bất kỳ tin tức của đối phương.
Hứa Ôn Giảo đã gián tiếp thay cô chịu đau khổ, chỉ cần cô chịu để ý một chút, cô sẽ không phải tự dằn vặt bản thân mình như thế này.
Không phải là không có ai vô tình nói về Hứa Ôn Giảo với cô, mà mỗi lần người khác nhắc đến nàng thì thái độ của cô rất tệ và thậm chí cô còn nói sẽ tuyệt giao với người nào dám nhắc đến tên của nàng. Theo thời gian, bạn bè của cô cũng không còn nhắc đến nữa và hiển nhiên cô cũng dần dần quên đi cái tên này.
Hứa Úc Liêm không muốn liên quan gì đến đối phương trong cuộc đời mình nữa và dành cả ngày để sống với bạn bè.
Nhưng điều khiến cô chán ghét vô cùng chính là bản thân không thể nào quên được Hứa Ôn Giảo và những ác mộng kéo dài khiến cô không thể nào ngủ được. Đã từng có một khoảng thời gian, cô còn nuôi ý định muốn trả thù đối phương.
Nếu có cơ hội thì cô cũng muốn xóa nàng ra khỏi ký ức của mình, cho dù điều này có làm tổn thương dến bộ não của mình đi chăng nữa. Thành thật mà nói thì việc xóa ký ức vốn đã là một sự tổn thương, không có biện pháp nào có thể khiến mình quên đi người ngay lập tức, phải cố gắng chịu đựng nó mỗi ngày cho đến khi không còn nhớ đến nữa.
"Chị ơi?"
Nhận thấy Hứa Úc Liêm đang mất tập trung, Hứa Ôn Giảo gọi liên tiếp mấy lần nhưng đối phương không có trả lời. Nàng nhắm mắt lại, nhéo cái mũi đỏ bừng của mình: "Có phải em nói nhàm chán quá không?"
Vừa nãy nàng nói đến cái gì?
Hình như đang nói về thư viện trường mở cửa đến tận ba giờ chiều.
"Không nhàm chán." Hứa Úc Liêm lắc đầu, trái tim lại nhói đau giống như có ai bóp chặt lấy nó.
"Sau này em có thể nói những chuyện này nhiều hơn, chị sẽ luôn lắng nghe em nói."
Ngoại trừ chuyện đó ra, Hứa Ôn Giảo tương đối mạnh mẽ, nàng luôn đối xử với cô một cách thận trọng, thậm chí còn rụt rè giống như những năm đó.
Có lẽ là cô phải nên tử tế hơn với Hứa Ôn Giảo.
Hứa Úc Liêm suy nghĩ rất nhiều, trong mắt hiện lên sự dằn vặt và khổ đau.
Hứa Ôn Giảo bối rối và không hiểu được vì sao chị gái của mình lại thay đổi thái độ nhanh như vậy. Thế nhưng dường như nàng đã hiểu ra được gì đó và mỉm cười với cô. Ẩn sâu bên trong nụ cười đó chính là niềm hạnh phúc không thể nào diễn tả được bằng lời nói.
Nàng bước chậm hơn một chút và móc lấy ngón tay út của Hứa Úc Liêm. Sau đó đột nhiên nàng bị đối phương kéo mạnh, Hứa Úc Liêm nắm lấy tay của nàng nhét vào túi áo khoác của mình.
Thật ấm áp.
Hứa Ôn Giảo sửng sốt trước hành động đột ngột của Hứa Úc Liêm, nàng không kịp phản ứng và kéo cô dừng lại cùng mình.