Lúc nhận ra bản thân đã làm điều ngu ngốc, Hứa Úc Liêm đối mặt với ánh mắt mơ hồ của đối phương, đè nén cảm giác rung động không rõ trong lòng.
Cô nói: "Hứa Ôn Giảo, tay của em lạnh quá."
Nắm lấy tay của nàng khiến cô có cảm giác như mình đang chạm vào một khối băng.
"Làm sao vậy?" Hứa Ôn Giảo chớp mắt.
Trong lòng nàng như có một ngọn lửa u ám đốt cháy, không lạnh lẽo mà nóng bỏng.
Tối nay nàng uống rất nhiều, tuy rằng nồng độ cồn rất thấp nhưng nó lại khiến ý thức của nàng chậm hơn trước rất nhiều.
Nhìn xuống bàn tay bị Hứa Úc Liêm che giấu đi, nàng chậm rãi nhếch môi, nghiêng người về phía trước, tựa đầu vào vai của cô.
Nàng cố ý duỗi thẳng lưng, mũi ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc hơi khác so với mùi nước hoa, giống hệt với mùi hương trên người của nàng.
"Em không đi được nữa sao? Vậy để chị gọi tài xế lái xe tới đưa chúng ta về nhà. Em vẫn còn nhức đầu sao? Chị đã bảo là em không được uống nhiều với họ rồi mà!"
Hứa Úc Liêm để nàng dựa vào mình, miệng nói không ngừng.
"Chị ơi, em mệt quá, mệt quá."
Giọng nói của Hứa Ôn Giảo thật mềm mại và dễ nghe, hơi thở của nàng phả vào một bên cổ của cô.
Nếu như mọi thứ trên đời này đều có cái giá của nó, thì căn bệnh này chính là cái giá mà nàng phải trả để được gặp Hứa Úc Liêm.
Nàng ngồi trong căn phòng cao cấp của bệnh viện, ngày ngày nhìn mặt trời mọc và mặt trăng lặn, giống như một tù nhân bị kết án tù chung thân, không còn chút hứng thú nào với cuộc sống và chỉ dựa vào chút hy vọng sống sót nhỏ nhoi này.
Hứa Úc Liêm nghe thấy lời thì thầm này, khóe mắt của cô cay cay, cô nhẹ nhàng xoa đầu của nàng.
"Chị sẽ bảo vệ em suốt đời."
Hứa Ôn Giảo nhắm mắt lại, tư thế không muốn xa rời, tham lam hơi ấm từ người kia.
Nàng không cần Hứa Úc Liêm bảo vệ, nàng muốn một ngày nào đó được ở bên cạnh người mà mình yêu, chỉ cần như vậy là đã đủ rồi.
Cách các nàng không xa, có một người đang nấp sau gốc cây, tay cầm máy ảnh và nhấn nút chụp.
Có rất nhiều khách hàng trẻ còn đang ngồi trong quán cà phê mở cửa cả ngày, đầu ngón tay của họ gõ nhanh vào bàn phím của máy tính xách tay, mỗi người cầm một ly đồ uống.
Hứa Úc Liêm đẩy cửa kính ra và tìm một chỗ ngồi có thể nhìn ra ngoài đường cho Hứa Ôn Giảo.
Sau khi cả hai đều nói ra hết những lời tâm sự sâu kín trong lòng, mong muốn bảo vệ Hứa Ôn Giảo của Hứa Úc Liêm đã tăng vọt.
"Em ngồi ở đây, chị sẽ đi gọi đồ uống nóng cho chúng ta."
Cô đã gọi trước cho tài xế đang ở gần nhà hàng lái xe đến đón cả hai.
Hứa Ôn Giảo quấn người trong áo khoác của Hứa Úc Liêm, nàng vùi cằm vào trong cổ áo, áo khoác màu tối làm nổi bật đôi má trắng trẻo của nàng.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, dựa lưng vào thành ghế cao, lấy điện thoại di động ra lướt weibo.
Tài khoản công khai của nàng được liên kết với tài khoản của công ty, ID của nàng là "Hứa Ôn Giảo, tổng giám đốc điều hành của Zhike" và chứng nhận của nàng là: Tổng giám đốc điều hành của công ty truyền thông Zhike.
Trên trang chủ chỉ có một vài bài đăng lại để kỷ niệm sự hợp tác với các công ty khác, cùng những bức ảnh quảng cáo về việc tham gia các cuộc họp chính thức và hoàn toàn không có bất kỳ bài đăng hay hình ảnh nào liên quan đến đời tư.
Mấy ngày nay nóng như lửa đốt và số lượng người hâm mộ đã tăng vọt từ vài nghìn lên hàng trăm. Nhiều cư dân mạng liên tục kêu nàng đăng ảnh trong phần bình luận.
Nàng đã giao quyền quản lý tài khoản này cho Trương Viên Chi.
Hiện tại Hứa Ôn Giảo đang sử dụng một tài khoản phụ và dùng nó để theo dõi một mình Hứa Úc Liêm.
Hứa Úc Liêm cũng không biết người sử dụng tài khoản đó là nàng bởi vì nàng đã để ở chế độ riêng tư.
Cô cũng không đăng bài nhiều trên weibo.
Mới nhất là ảnh quảng cáo của Hứa Úc Liêm được công ty chụp để duy trì sự nổi tiếng cho doanh nghiệp.
Bức ảnh cho thấy cô đang ngồi trên chiếc ghế bành bằng gỗ lê có dây buộc, mặc một chiếc váy đen dài xẻ cao, môi hồng răng trắng, mái tóc dài cuộn lên như thác nước.
Hứa Úc Liêm cầm một nhánh hoa đào trên tay, nhìn nụ hoa sắp nở với vẻ mặt lãnh đạm, nhìn vào ánh mắt có thể thấy được con người này rất xa cách với thế giới bên ngoài.
Bức còn lại là một ảnh động không có âm thanh, cô quay sang một bên và cúi xuống để thắt dây giày cao gót. Ống kính chiếu vào những đường gân xanh đang đập nhịp nhàng đều đều trên cổ, đường viền cổ áo trắng mềm mại và dây đai màu đen phản chiếu những đường nét mượt mà của mu bàn chân và mắt cá chân.
Sau vài lần nhấn vào tấm hình, sẽ nhìn thấy Hứa Úc Liêm lười biếng ngước mắt lên, ánh mắt mê hoặc.
Hứa Ôn Giảo đã lưu hai bức ảnh này vào album ảnh tối qua. Mỗi lần bấm vào xem lại, nàng đều rất thích thú.
Bài viết này đã có hơn ba mươi nghìn bình luận.
Bấm vào một bình luận bất kỳ . . .
Bình luận ủng hộ đầu tiên.
[ Chim bồ câu cúc cu ]: Móng tay từ từ cào qua sống lưng, để lại rất nhiều vết đỏ. Nàng nằm trên chăn, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi nóng hổi lăn trên eo, chuyển động phía sau đột nhiên dừng lại. Người phụ nữ áp vào lưng của nàng, cắn vào vành tai của nàng mà nói: "Em yêu, ngoan, ngẩng đầu lên."
Người này đang viết cái gì?
Gớm chết đi được! Thô quá đi mất! Đúng là cái đồ biến thái!
Bởi vì bản thân cũng theo sát làng giải trí trong nước nên Hứa Ôn Giảo luôn theo dõi các điểm nóng trên mạng xã hội và biết rằng nhiều người hâm mộ sẽ đưa ra những nhận xét rõ ràng về nghệ sĩ họ yêu thích.
Nhưng khi nhân vật chính trở thành Hứa Úc Liêm, Hứa Ôn Giảo vô cùng kinh ngạc, trong lòng cảm thấy khó chịu mãnh liệt vì có người dám xâm phạm đến lãnh thổ của mình.
Phần bình luận của bên nàng rất sạch sẽ, có nhiều người hâm mộ tỏ ra rất lịch sự, họ đều sẽ gửi những lời chúc sức khỏe và dành những lời tốt đẹp để khen ngợi nàng. Ai mà có ngờ khi qua chỗ của Hứa Úc Liêm, lại toàn những lời thô tục và trần trụi đến như thế.
Trong bình luận đó có hàng trăm người trả lời lại, có người thì yêu cầu được theo dõi cô, người thì bắt đầu viết theo bình luận ở bên dưới.
[Savagegrowth]: Ư, ư . . . Vợ của tôi tuyệt quá, tôi mất kiểm soát rồi, tối nay tôi muốn được ngủ cùng vợ [ chảy nước dãi ]
[ Chỉ huy của hành tinh mèo]: Chị ơi, chị đến chà đạp em đi!!! Chị mang giày cao gót vào và giẫm đạp em đi ạ, giẫm chỗ nào cũng được hết [ vô tội ]
[ Uống một cốc Orchid Latte ]: Em có thể trở thành cún con của chị, ngậm giày cao gót trong miệng bò tới và nguyện bị chị kéo đi bằng dây xích.
[ Thỏ sữa đông lạnh ]: Người qua đường ủng hộ chị gái xinh đẹp tham gia đoàn quay phim đây. Chậc, chậc, không đùa đâu, ngoại hình đẹp như vậy chắc chắn là một cây hái ra tiền.
. . . . . .
Hứa Ôn Giảo liên tục bấm hai mươi sáu phím và cẩn thận phản bác lại từng bình luận một. Cho dù là viết tài liệu ở nơi làm việc, tốc độ gõ phím của nàng còn không bằng như bây giờ.
[ Kiểu Bạch ]: Chị ấy sẽ không tùy tiện gọi bất kỳ ai là em yêu đâu.
[ Kiểu Bạch ]: Chị ấy không thể ngủ cùng cô, chị ấy là của tôi.
[ Kiểu Bạch ]: Chị ấy không giẫm lên cô đâu, yên tâm đi.
[ Kiểu Bạch ]: Tôi không cho phép chị ấy đi đóng phim với người khác.
Hứa Úc Liêm đang bưng khay đựng đồ ăn quay lại thì lập tức nhìn thấy Hứa Ôn Giảo cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đầu của cô nhảy số cực kỳ nhanh.
"Công ty lại xảy ra chuyện gì sao?" Hứa Úc Liêm đặt khay đồ ăn xuống và ngồi cạnh Hứa Ôn Giảo.
Cô gọi hai cốc trà sữa nóng và hai chiếc bánh mousse, trong không khí thoang thoảng mùi sữa.
Hứa Ôn Giảo buông điện thoại xuống: "Không phải công ty, em đang xem bình luận trên weibo của chị."
Hứa Úc Liêm nhướng mày: "Cái này có gì đáng xem đâu?"
Trước kia cô còn cảm thấy thú vị nhưng sau này cô lại nhận thấy nó nhàm chán vô cùng.
Hứa Ôn Giảo mở màn hình lên, tức giận nói: "Chị ơi, chị xem, họ nói gì kỳ cục quá đi mất!"
Giọng điệu của nàng hờn dỗi, vừa bất lực lại vừa có gì đó rất khó chịu.
Hứa Úc Liêm giật mình, sau đó cúi đầu nhận điện thoại từ tay của người kia, mặt đỏ bừng cả lên.
"Bánh này ngon lắm, em ăn thử trước đi."
Cô lấy điện thoại di động, vừa kéo xuống phần bình luận vừa nói: "Chậc, bình luận đầu tiên viết những lời văn quá thô tục, cho nên kéo theo những bình luận kế tiếp cũng như thế."
Hầu hết những người này là con gái, họ nói những lời vô thưởng vô phạt và nghịch ngợm. Nhưng những cái này vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô.
Hứa Úc Liêm nhìn sang Hứa Ôn Giảo, vẻ mặt không thể nào tin được: "Vừa rồi em dùng tài khoản phụ để mắng họ sao?"
Cô bấm vào tài khoản phụ của nàng.
Hứa Ôn Giảo đang múc bánh bằng chiếc thìa nhỏ, nhận ra động tác của cô, nàng lập tức hoảng sợ, vội vàng chộp lấy điện thoại di động.
Hứa Úc Liêm phản ứng nhanh chóng, ngả người về phía sau, Hứa Ôn Giảo không thể ngồi vững và ngã vào trong ngực của cô.
Hứa Úc Liêm đỡ lấy nàng, sự tò mò của cô ngày càng mãnh liệt.
Tài khoản phụ này tên gì mà làm cho cô không nhận ra đó là nàng? Và trong này có cái gì làm nàng lo lắng đến như thế?