Tiệc mừng yêu cầu phải thay một bộ váy dạ hội sang trọng. Hứa Úc Liêm thay đồ trước và ngồi trước gương để trang điểm.
Lúc đang chuẩn bị đánh son, cô liếc nhìn thoáng qua và nhìn thấy một người con gái bước ra từ phòng thay đồ.
Hứa Ôn Giảo là một người có phong cách ăn mặc rất đơn giản và tự nhiên. Áo ống được thiết kế đặc biệt làm tôn lên tối đa đường nét của vai và cổ. Da lưng trần trắng mịn như sứ và vòng eo thon gọn hấp dẫn. Chiếc váy đuôi cá được thêu không theo bất kỳ quy tắc nào giống như những tầng sóng, đung đưa theo từng bước đi.
Thân váy được làm bằng chất liệu nhung đen, phía trên được rải một ít bột vàng sáng lấp lánh, khiến nàng trông thật thanh lịch và tài trí. Đồng thời cũng có chút gợi cảm nằm ẩn sâu bên trong, thật khiến cho con người ta không thể nào rời mắt khỏi nàng.
Mái tóc của Hứa Ôn Giảo được tết phức tạp ở phía sau đầu. Nàng đứng ở phía sau và đặt lòng bàn tay lên trên đôi vai trần của Hứa Úc Liêm.
Đầu ngón tay của nàng lạnh buốt, khiến cho Hứa Úc Liêm rùng mình. Cô hơi ngước mắt lên, đột nhiên đối mặt với khuôn mặt phóng to trong gương.
Hứa Ôn Giảo cúi xuống, tựa cằm lên vai của Hứa Úc Liêm, nhẹ nhàng cọ má vào đôi tai trắng nõn mềm mại của đối phương, trong mắt hiện lên vẻ mị hoặc: "Hứa Úc Liêm, chị có thấy em đẹp không?"
Nàng đã lựa chọn kỹ càng chiếc váy dạ hội này. Lúc trước, nàng phát hiện ra rằng nếu mình mặc quần áo hoặc đồ lót màu đen, bề ngoài Hứa Úc Liêm sẽ không phản ứng nhưng ý chí bên trong lại cực kỳ yếu đuối. Chỉ cần nàng ngoắc ngoắc ngón tay, người kia sẽ tự nguyện quỳ xuống dưới váy của nàng. Mỗi khi làm chuyện đó cùng nhau, cô sẽ hưng phấn hơn những lúc bình thường.
Những nhân viên làm việc trong phòng này đều lộ ra vẻ mặt hóng hớt, thế nhưng cũng không có ai dám lại gần các nàng.
Hứa Úc Liêm chưa bao giờ nghĩ rằng việc bị người khác gọi thẳng tên lại có thể gây ra cảm xúc mạnh mẽ đến như vậy. Cô hơi nghiêng đầu để tránh hơi thở phả liên tục vào tai.
Hứa Úc Liêm nhìn bóng dáng dây dưa lẫn nhau trong gương, đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống. Cô đưa ra lời nhận xét một cách khách quan: "Bộ trang phục này rất hợp với em."
Màu trắng quá đơn giản, màu đỏ quá quyến rũ, màu xanh quá già dặn. Chỉ có màu đen mới có thể làm bật lên sự ma mị của người con gái.
Chỉ là một lời đánh giá đơn giản nhưng sự hài lòng trong lòng Hứa Ôn Giảo lan rộng như thủy triều dâng cao.
Nàng đứng thẳng người lên, nhặt những món trang sức trong hộp quà nhung trên bàn trang điểm lên rồi giúp Hứa Úc Liêm đeo từng món một.
Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào gáy của Hứa Úc Liêm không chút phòng bị lộ ra trước mặt, sức hấp dẫn này thật khiến nàng muốn cắn một cái.
Nàng cắn nhẹ môi dưới và cẩn thận buộc chặt chiếc khóa xích nhỏ, sợi dây chuyền mỏng màu trắng bạc tô điểm cho xương quai xanh trắng như tuyết của Hứa Úc Liêm.
Hứa Ôn Giảo cũng không có lập tức lấy tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào sống lưng của cô: "Thật ra có bộ đồ thích hợp hơn so với bộ mà em đang mặc. Nếu chị thích, khi về nhà, em có thể mặc cho chị xem."
Cổ họng của Hứa Úc Liêm khẽ động, như nghĩ tới điều gì đó, toàn thân đột nhiên trở nên nóng bừng. Cô quay người lại, kéo tay của Hứa Ôn Giảo ra, nhẹ nhàng cảnh cáo, "Ôn Kiểu, em nên biết kiềm chế bản thân mình."
Chẳng phải đối phương nói muốn theo đuổi cô sao? Nhưng dường như nàng muốn tiến nhanh đến giao tiếp sâu hơn với cô thì phải.
Hứa Ôn Giảo cũng là người biết dừng đúng lúc. Sau khi đeo bông tai cho đối phương xong, nàng cũng bắt đầu trang điểm và cả hai chuẩn bị đi dự dạ tiệc.
Hứa Úc Liêm là nhân vật chính của đêm nay, không lâu sau khi tiến sâu vào giới giải trí, cô đã được các ngôi sao khen ngợi. Phần lớn những người có mặt đều là những người trẻ tuổi, trong đó có một số người có quan hệ làm ăn với cô. Hầu hết họ đều là nghệ sĩ hạng nhất và hạng hai ở trong nước mà mọi người có thể nhận ra tên. Tất cả những người này đều cố gắng thể hiện bản thân mình để lấy lòng cô.
Lúc đầu, Hứa Úc Liêm có thể đối phó với những người này một cách dễ dàng. Thế nhưng họ nhận thấy rằng mình không thể lay chuyển được cô, cho nên đã chuyển mục tiêu sang Hứa Ôn Giảo.
Mọi người đều nói Ôn tổng dịu dàng và xinh đẹp, nhưng tối nay nàng lại rất lãnh đạm và không thân thiện giống như lời đồn. Nhiều người còn cho rằng nàng đang độc thân, vì vậy một số người đã đánh liều đi đến để bắt chuyện với nàng.
Hứa Úc Liêm rất mệt mỏi khi phải đối phó với những người này, nhưng cô càng khó chịu hơn khi nhìn thấy Hứa Ôn Giảo đang tươi cười trò chuyện với họ.
"Nếu em không muốn nói chuyện với những người này thì cứ phớt lờ đi và đừng nhận danh thiếp của họ." Ở một góc không ai nhìn thấy, Hứa Úc Liêm cau mày và ném chồng danh thiếp dày đặc mà Hứa Ôn Giảo đã nhận được vào thùng rác.
Một đám người muốn trèo cao, định lấy Hứa Ôn Giảo làm bàn đạp để đi lên, không có cửa.
Hứa Ôn Giảo nhếch môi, dịu dàng nói, "Mẹ nói rằng khi ra ngoài làm ăn, nếu có thể thì hãy trở thành bạn, đừng nên làm kẻ thù của nhau. Bọn họ không có liên quan gì đến chúng ta, vì thế không cần phải tiếp xúc quá nhiều. Và chúng ta tuyệt đối cũng không được coi thường bất kỳ người nào."
Những gì mà nàng nói đều có lý, Hứa Úc Liêm không thể phản bác được. Giới kinh doanh coi trọng nhất là đạo lý đối nhân xử thế, ngay cả cô cũng phải cúi đầu trước những đối tác kia mà. Hứa Ôn Giảo có lý do gì mà không nịnh nọt mọi người được kia chứ?
"Chị hiểu rồi." Hứa Úc Liêm cũng biết mình đang gây rắc rối một cách vô lý.
Bất chợt, Hứa Ôn Giảo ho khan vài tiếng, đôi môi có chút tái nhợt. Đêm nay nàng ngồi mấy tiếng, sau đó lại đứng lên rất lâu. Nàng vừa mới lén lút uống thuốc giảm đau sau lưng Hứa Úc Liêm. Trời rất lạnh vào ban đêm, thậm chí máy sưởi ấm cũng không có tác dụng là mấy, nàng vẫn cảm thấy rất lạnh.
Hứa Úc Liêm nhìn nàng, ánh mắt quét qua đám đông một lượt, trong lòng cảm thấy có cái gì đó. Bỗng nhiên, cô ghé sát vào tai của nàng, nói nhỏ: "Em có muốn về nhà ngủ không?"
"Bây giờ luôn sao?" Hứa Ôn Giảo hơi kinh ngạc.
Mặc dù tính tình của Hứa Úc Liêm không tốt nhưng từ khi đi làm, cô rất có trách nhiệm và dần dần thích nghi với những áp lực của cuộc sống. Nếu rời khỏi dạ tiệc giữa chừng, ngày mai thế nào cũng có một vài tin tức được lan truyền. Nhưng dù sao thì cô cũng có thể xử lý được những cái này.
"Ừ, bây giờ chị không muốn ở lại đây nữa cũng không được hay sao?" Hứa Úc Liêm cau mày, "Lạnh quá!"
Trời lạnh đến mức cô có thể nhìn thấy sắc mặt của Hứa Ôn Giảo tái xanh.
Các nàng đứng gần nhau đến mức người khác chỉ biết cả hai đang trò chuyện, nhưng cũng không biết hai người đang nói về cái gì. Họ tụ tập thành từng nhóm hai, ba người và lén lút nhìn sang để nghe ngóng.
Nghĩ đến điều gì đó, Hứa Ôn Giảo quay đầu lại, một vài sợi tóc lướt qua má của Hứa Úc Liêm, đuôi mắt hơi nhếch lên, cười khúc khích và nói: "Đây có được tính là hai ta bỏ trốn không?"
Ý tưởng của Hứa Úc Liêm hóa ra chỉ là ý nghĩ bất chợt, bị nàng hỏi cái này, cô cũng không biết nên bày tỏ thái độ gì.
Trước mắt chính là đôi đồng tử sáng chói quá mức của Hứa Ôn Giảo, Hứa Úc Liêm không thể cưỡng lại được. Cô không nói gì, chỉ cúi đầu gọi điện cho Lý Lâm và bảo đối phương đợi hai người ở trước cửa khách sạn.
Hơn mười hai giờ, xe đã tới bãi đậu xe của chung cư.
Hứa Ôn Giảo cuộn tròn trên ghế và ngủ rất say. Hứa Úc Liêm không đành lòng đánh thức nàng, nhưng cũng không thể để nàng cứ như vậy được.
Cô lắc vai của Hứa Ôn Giảo, cố gắng đánh thức nàng.
Người đã tỉnh dậy, mở to đôi mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Hứa Úc Liêm và gọi "chị ơi". Sau đó nàng vươn tay ôm lấy cổ của cô, áp đôi môi lạnh buốt của mình vào môi của cô.
Nhất định là nàng cố ý làm như vậy, Hứa Úc Liêm chắc chắn với những suy nghĩ của mình.
"Hứa tổng, chúng ta đến rồi." Lý Lâm hồi lâu không nghe thấy tiếng người bước xuống xe, quay người lại lập tức nhìn thấy hai người đang ôm nhau.
Trong xe tràn ngập một loại im lặng xấu hổ, Lý Lâm vội vàng quay người trở lại. Dường như có gai ở sau lưng, người tài xế nghe thấy cô chủ lạnh lùng của mình ở phía sau hạ thấp tư thế, lần đầu tiên kiên nhẫn dỗ dành: "Chúng ta về nhà rồi, vào nhà rồi ngủ tiếp."
"Lạnh." Hứa Ôn Giảo không nói dối, toàn thân của nàng yếu ớt, mệt đến mức không thể nào cố gắng thêm được nữa. Nàng lại xoa xoa má của Hứa Úc Liêm, nhỏ giọng nói: "Em hết sức lực rồi, mệt quá đi mất! Chị phải ôm em một cái thì em mới đứng dậy được."
Được nước lấn tới của nàng chính là muốn kéo cả hai lại gần nhau hơn. Nếu khoảng cách là một trăm bước, Hứa Úc Liêm chỉ cần đi một bước, Hứa Ôn Giảo sẽ đi chín mươi chín bước còn lại.
Hứa Ôn Giảo nũng nịu như vậy còn tốt hơn là để cho người khác chạm vào nàng. Cả người của Hứa Úc Liêm mềm nhũn, cô im lặng mấy giây rồi nói: "Em chờ chị một chút."
Hứa Úc Liêm xuống xe và đi vòng tới cửa bên cạnh Hứa Ôn Giảo.
Cô mở cửa, quay lưng lại và nói với Hứa Ôn Giảo: "Em leo lên đi, chị cõng em về. Chỉ một đoạn ngắn thôi."