Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 67: Bí ẩn về thân phận



Người trên lưng rất nhẹ và không nặng chút nào. Hơn nữa, Hứa Úc Liêm tập thể dục quanh năm cho nên rất dễ dàng cõng Hứa Ôn Giảo đi vào trong thang máy.

Hứa Ôn Giảo vòng tay qua cổ của Hứa Úc Liêm, đôi môi lạnh buốt không biết là cố ý hay vô ý lướt qua tai của cô. Cuối cùng, nàng ngoan ngoãn vùi má của mình vào sau gáy của cô.

Hơi thở nóng ẩm phả vào làn da nhạy cảm, toàn thân của Hứa Úc Liêm cứng đờ. Cô nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Chúng ta sẽ đến ngay thôi."

Hứa Ôn Giảo lẩm bẩm vài câu, sau đó nàng lại chìm vào giấc ngủ.

Hứa Úc Liêm vừa cõng nàng vừa mở cửa, kế tiếp đi thẳng vào phòng khách và đặt nàng lên ghế sofa. Sau đó cô mới bật điều hòa và máy sưởi lên, nhìn cô gái nhỏ bé đang nằm trên ghế sofa, đầu gục xuống không thể dậy được, trong lòng cảm thấy bất lực.

Hứa Úc Liêm nửa quỳ trên thảm, cởi giày cao gót của Hứa Ôn Giảo, lòng bàn tay của cô nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh yếu ớt, làn da trắng nõn mịn màng khiến cô có cảm giác kỳ lạ. Bây giờ thì cô có thể hiểu tại sao Hứa Ôn Giảo lại sờ sờ vào bắp chân của cô vào lúc đó.

Gạt bỏ suy nghĩ biến thái của mình ra khỏi đầu, Hứa Úc Liêm lắc lắc vai của Hứa Ôn Giảo: "Ôn Kiểu, tắm xong rồi hẵng đi ngủ. "

Hứa Ôn Giảo không thể suy nghĩ được gì nữa, lập tức đẩy cánh tay của Hứa Úc Liêm ra và lẩm bẩm: "Em không muốn đi tắm, em buồn ngủ quá."

Trời lạnh như vậy mà đi tắm sẽ khiến một cô gái ốm yếu dễ bị cảm lạnh. Hứa Úc Liêm suy nghĩ một lúc rồi quyết định để yên cho nàng nằm nghỉ ngơi.

Hứa Úc Liêm nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, sau đó bưng ra một chậu nước nóng và dùng khăn lau người cho Hứa Ôn Giảo.

Có lẽ là đã quen với việc này, lần này Hứa Úc Liêm cũng không còn e dè nữa mà lau đi lau lại mấy lần. Sau khi thay đồ ngủ và tẩy trang cho Hứa Ôn Giảo, cô bế đối phương lên, đi đến phòng ngủ, đặt nàng lên giường và đắp chăn cho nàng.

Sau khi nằm xuống, Hứa Ôn Giảo có thói quen lật người, nằm nghiêng cuộn tròn. Chiếc chăn phẳng bị phồng lên, đối phương khẽ rùng mình, cũng chẳng biết là có đang gặp ác mộng không nữa.

Ánh mắt của Hứa Úc Liêm rơi vào gương mặt tái nhợt của Hứa Ôn Giảo, cô bất an sờ sờ trán của nàng. Sau khi xác nhận không sốt, cô theo thói quen bật chiếc đèn ngủ cho đối phương, xoay người chuẩn bị rời đi thì ngón tay đang đưa xuống đột nhiên bị móc lại.

Hứa Úc Liêm quay đầu lại, Hứa Ôn Giảo nhắm chặt hai mắt, nhưng tay của nàng lại siết chặt tay của cô hơn, không chịu buông.

"Ôn Kiểu?" Hứa Úc Liêm gọi mấy lần nhưng đều không có phản hồi, mỗi lần cô rút tay ra, Hứa Ôn Giảo đều siết chặt lại.

Hứa Úc Liêm không thể rời đi, đành phải ngồi ở mép giường, tay bị đối phương nắm lại. Hứa Ôn Giảo thật biết cách nắm bắt đối phương, chỉ cần tỏ ra một chút ỷ lại và miễn cưỡng, người kia sẽ không còn cách nào khác ngoài việc ở lại với nàng.

Trước bình minh ngày hôm sau, Hứa Ôn Giảo bị đồng hồ báo thức đánh thức. Nàng phát hiện phần lớn chăn bông đã được đắp lên người của mình và Hứa Úc Liêm đang nằm ở bên cạnh.

Nàng cẩn thận dựa vào trong ngực của Hứa Úc Liêm và ngủ thiếp đi trong vòng tay của cô.

Hơn mười giờ, cả hai lần lượt tỉnh dậy, không ai đề cập đến việc đột nhiên ngủ chung giường.

Công ty còn rất nhiều việc, các nàng không có thời gian để nghỉ ngơi. Đến giờ nghỉ trưa, Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo cùng nhau đi ăn cơm, sau đó lại quay về xử lý công chuyện.

Đang là tháng cao điểm, hai người không thể ăn tối cùng nhau. Hứa Ôn Giảo đang họp với nhóm của mình, còn Hứa Úc Liêm thì dùng bữa với người của bên Ý Tâm.

Gần lúc trao đổi xong công việc, Hứa Ôn Giảo gọi điện hỏi khi nào Hứa Úc Liêm dùng bữa xong với đối tác, nàng sẽ đến đón cô và cả hai cùng nhau về nhà.

Lý Vũ Hi ngồi bên cạnh cầm ly rượu đỏ, liếc nhìn tờ giấy "Ôn Kiểu" của Hứa Úc Liêm đưa cho mình, nhíu mày như có điều suy nghĩ.

Duyên phận giữa Lý Vũ Hi và Hứa Ôn Giảo bắt nguồn từ thế hệ trước. Mẹ của cô ấy là Ôn Ngôn vốn có một người em gái nhỏ hơn mình ba tuổi. Khi bà ấy được hơn mười tuổi, cha mẹ đột ngột qua đời đã giáng một đòn nặng nề xuống gia đình.

Hai chị em mất đi nguồn kinh tế. Cô em gái bị một người họ hàng có lòng dạ hiểm độc bí mật đưa đi, sống chết cũng không rõ. Sau khi được một gia đình tốt bụng nhận nuôi, bà ấy đã đổi tên và thuận lợi hoàn thành việc học của mình. Ân nhân cứu mạng năm đó đã nhận nuôi bà ấy chính là Lý gia.

Ôn Ngôn vẫn đang tìm kiếm em gái của mình, nhưng không có tin tức gì về em gái ngay cả sau khi bà ấy kết hôn và đi định cư ở nước ngoài. Sau đó, khi con gái của mình lớn lên, bà ấy đã trở về nước để phát triển sự nghiệp. Bà ấy cũng tận dụng các mối quan hệ của Lý gia để tìm hiểu trước về giới thượng lưu của thành phố A.

Một thời gian sau, chuyện tình yêu bị cấm của hai chị em Hứa gia bị vạch trần. Do tính chất đặc biệt của câu chuyện, Lý Vũ Hi cũng giống như nhiều người khác, rất quan tâm đến vấn đề này.

Sau đó, sự việc phát triển thành "Bí ẩn về thân phận thật sự của Hứa Ôn Giảo". Cư dân mạng bình thường không thể tìm ra mẹ ruột của nàng là ai, nhưng những người có máu mặt thì khác, họ dựa vào những mối quen biết của mình để tìm hiểu. Người ta nói rằng mẹ ruột của Hứa Ôn Giảo là vợ của một cấp dưới làm việc cho cha của Hứa Úc Liêm. Trong những năm đầu, bà ấy bị cha của Hứa Úc Liêm giữ lại, sau đó đột nhiên người biến mất không để lại một dấu vết. Một thời gian sau, Hứa Ôn Giảo được Hứa gia nhận làm con gái ngoài giá thú.

Người phụ nữ bị mọi câu chuyện che giấu và coi như một nhân vật phụ trong vụ bê bối đó có tên là "Ôn Thiện". Cái tên này giống hệt với tên của một người dì mà Lý Vũ Hi chưa từng được gặp và chỉ nghe mẹ của mình hay nhắc tới.

Lần này Lý Vũ Hi trở về nước với hai mục đích, một mặt để làm việc, mặt khác để điều tra Hứa Ôn Giảo với hy vọng tìm thấy em gái của mẹ mình.

Sau khoảng thời gian này, về cơ bản Lý Vũ Hi đã chắc chắn rằng Ôn Thiện là dì của mình và Hứa Ôn Giảo là em họ của cô ấy. Sau khi Ôn Ngôn xử lý xong công việc ở nước ngoài, bà ấy sẽ trở về nước và nhận Hứa Ôn Giảo là người thân của mình.

Trước đó, Lý Vũ Hi chỉ có thể tiếp cận Hứa Ôn Giảo dưới danh nghĩa công việc.

Tuy cô ấy không có tư cách can thiệp vào cuộc sống riêng tư của Hứa Ôn Giảo, nhưng cô ấy muốn xem xét kỹ hơn Hứa Úc Liêm, cái người đang có mối quan hệ không rõ ràng với em gái của mình.

"Chị chỉ uống một chút rượu thôi, không có nhiều."

"Hãy gọi cho chị khi em đến, ừ, tạm biệt."

Hứa Úc Liêm cúp điện thoại, nhìn vào đôi mắt như đang muốn cười chế nhạo của Lý Vũ Hi. Vẻ mặt dịu dàng của cô nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự khó chịu dành cho đối phương.

Lý Vũ Hi cũng không có nói gì, dùng bữa xong rồi nhanh chóng rời đi trước.

Hứa Úc Liêm và Trương Viên Chi đứng ở cửa đợi người đến, không ngờ lại gặp một nhóm người quen, bao gồm Lý Ý Nhã, Chu Dao Tây và những người khác cũng đang ăn tối ở đây.

"Úc Liêm, cậu cũng ở đây sao? Vậy đi chơi với bọn mình đi." Lý Ý Nhã vòng tay qua vai của cô, vừa mở miệng là mùi rượu đã xộc thẳng vào mũi của cô.

Hứa Úc Liêm chán ghét đẩy đối phương ra, lập tức lùi lại mấy mét, lắc đầu từ chối: "Mình không đi, cậu thích thì cứ đi đi. Ngày mai mình còn phải đi làm."

Câu này được nói ra, bầu không khí tại hiện trường lập tức thay đổi, nhiều người tỏ ra xấu hổ.

Giới thượng lưu được chia thành các tầng lớp khác nhau. Hứa Úc Liêm là người có thực quyền và có khả năng quản lý tốt công ty của gia đình. Bây giờ cô hoàn toàn khác xa với ngày trước, mặc dù bằng tuổi với họ nhưng giữa cô và những người này đã một khoảng cách rất lớn. Hơn nữa, đột nhiên bị người bạn từng đi chơi thâu đêm suốt sáng cùng mình nói ra những lời như vậy, mọi người đều có chút khó chịu.

Chu Dao Tây đứng ở bên cạnh cô, nụ cười dần dần trở nên phức tạp. Cô ấy kìm nén sự cay đắng trong lòng, chua chát nói với những người xung quanh: "Trong số những người ở đây, có ai chưa có người yêu mà có thể làm được giống như đại tiểu thư của chúng ta hay không?"

Mọi người đều biết Chu Dao Tây thích Hứa Úc Liêm, mặc dù lời nói ấy không ảnh hưởng đến việc ăn chơi của mình, nhưng đã mời không được mà còn bị đối phương nói những lời như muốn phá hỏng tâm trạng đang vui của mình thì thực sự rất là khó chịu.

Hứa Úc Liêm cũng không có phản bác, nhìn chằm chăm vào Chu Dao Tây bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhếch môi không có chút ấm áp: "Nếu cậu rảnh như thế, tại sao không tìm người để ổn định cuộc sống? Đừng để dì Chu phải lo lắng nữa."

Chu Dao Tây là con gái út trong gia đình và là một người nổi tiếng trong giới thượng lưu. Lúc những người lớn trong gia đình của cô ấy đang bàn bạc chuyện hợp tác với Hứa Úc Liêm, mẹ của cô ấy cũng khéo léo lựa lời để nói và muốn nhờ cô chăm sóc cho Chu Dao Tây. Bà ấy không muốn con gái của mình lúc nào cũng ăn chơi lêu lỏng như vậy.

Nghe được lời khuyên của cô, trên mặt của Chu Dao Tây thoáng hiện lên một tia xấu hổ.

"Chị ơi, chúng ta về nhà được chưa?" Lúc này, phía bên ngoài đám người vang lên một giọng nói nhẹ nhàng êm ái.

Nhịp tim của Hứa Úc Liêm đột nhiên tăng nhanh, cô quay đầu lại để nhìn.

Hứa Ôn Giảo đã thay bộ trang phục công sở mặc ở công ty thành bộ đồ hay mặc thường ngày, áo khoác vải len được dệt từ lông dê và quần jean dài. Nàng trông như một sinh viên đại học chưa ra trường, thuần khiết và xinh đẹp làm động lòng người.

Nàng cười nhẹ và nhìn Hứa Úc Liêm đang bị đám người vây quanh.

Khi Hứa Úc Liêm nhìn thấy nàng, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô đi về phía Hứa Ôn Giảo, nhướng mày và nói: "Chị tới đây."

Bỗng nhiên, cô nhận thấy ánh mắt của nhiều người đang đổ dồn vào Hứa Ôn Giảo, một số người trong số họ ngạc nhiên tiến lên vài bước, muốn chắn ngang nàng.

Vẻ mặt của Hứa Úc Liêm không thay đổi, cô nhìn mọi người xung quanh và nói cho có lệ: "Nếu có thời gian sau kỳ nghỉ, tôi sẽ mời mọi người đi ăn tối. Còn bây giờ thì tôi xin phép đi trước."

Nói xong cũng không quan tâm đến bọn họ phản ứng như thế nào, Hứa Úc Liêm nắm lấy tay của Hứa Ôn Giảo và xoay người rời đi.