Lúc này, ngồi trong xe đối mặt với Hứa Úc Liêm, Hứa Ôn Giảo cũng không có kể hết chuyện xảy ra vào buổi chiều. Nàng khó có thể nói vài lời với cô, chưa kể chuyện này có liên quan đến Hứa Kiều, nên nàng chỉ có thể tự mình nuốt xuống những nghi ngờ và bất an.
"Làm sao mà họ có thể biết về mẹ của em?" Hứa Úc Liêm cau mày, bực bội nói: "Những người này giống như những con chuột hôi hám núp dưới cống. Chắc chắn bọn họ đang lừa dối em thôi."
Cô vẫn còn nhớ, trước khi Hứa Ôn Giảo trưởng thành, mỗi lần cô và Hứa Kiều tham dự bữa tiệc do ông ngoại tổ chức, bố mẹ của chị họ cô luôn nói một cách đầy ẩn ý rằng, Hứa Ôn Giảo là một đứa con gái ngoài giá thú chướng mắt, vậy tại sao không gả nàng cho một trong những người không có giá trị lợi dụng của Hứa gia. Một khi nàng lấy chồng, không còn vật cản đường nào gây bất lợi cho Hứa Úc Liêm.
Những con người ba phải và đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu này gần như biến mất ở thành phố A. Những chuyện này đều xảy ra sau khi Hứa Kiều chính thức nắm quyền điều hành tập đoàn họ Hứa.
Về việc công lẫn việc tư, Hứa Úc Liêm hy vọng rằng Hứa Ôn Giảo sẽ không dính líu với những người không rõ ràng như thế.
Hứa Ôn Giảo không ngồi yên như thường lệ. Nàng đã sớm đoán trước được phản ứng của Hứa Úc Liêm, sau một lúc im lặng, nàng vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình: "Nhưng em muốn đi, có phải thật hay không, đến khi em đến đó thì mới biết được."
Sau cái chết của Ôn Thiện, từ trước đến nay nàng chưa từng có được một giây phút bình yên nào. Nàng không có năng lực để truy đuổi nó, nhưng bây giờ sự thật đang ở ngay trước mắt, dù biết đó là mồi độc, nàng vẫn muốn cắn.
Hứa Úc Liêm biết mình không thể nào lay chuyển được Hứa Ôn Giảo từ khi còn nhỏ. Đứng ở góc độ cá nhân, xét về quan điểm của nàng, những gì mà nàng làm còn điên rồ hơn cả cô.
Cô nhắc nhở: "Mẹ có biết chuyện này không?"
Hứa Ôn Giảo lại ôm cô chặt hơn, khẽ cau mày, cụp mi xuống: "Em sẽ lựa lời để nói với mẹ, em cũng không muốn làm cho mẹ buồn."
Người mà các nàng nhắc tới vừa mới bước ra khỏi phòng họp, Hứa Kiều bước nhanh và nói không ngừng.
"Chúng ta không cần phải chấp nhận mảnh đất mà Huệ Kiến đấu thầu. Đổi lại, chúng ta có thể yêu cầu họ trao cho chúng ta quyền kiểm soát dự án Hồng An. Nếu không được thì không cần phải thương lượng."
"Chiều mai, tôi không thể xem báo cáo tài chính hàng năm do Vương Bàn trình lên. Tôi sẽ bảo anh ta đưa người của mình ra khỏi công ty."
. . . . . .
"Stella." Hứa Kiều đột nhiên dừng lại khi bước về phía trước. Bà liếc nhìn cô thư ký đang muốn nói cái gì đó và nhướng mày, "Có chuyện gì thì cứ nói thẳng. Đừng do dự, nó chỉ làm mất thời gian của chúng ta mà thôi."
Cuối năm, công việc trong công ty rất nhiều, bà không muốn suy nghĩ xem cấp dưới của mình đang nghĩ gì.
Cảm nhận được lúc này vị lãnh đạo của mình đang không vui, Stella cầm tập tài liệu, đầu ngón tay ấn mạnh vào nó hơn, vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc: "Chủ tịch, đây là chuyện riêng tư. Nó có liên quan đến Ôn tổng."
Kể từ khi Hứa Ôn Giảo gặp tai nạn xe, Hứa Kiều đã cử một số người đi theo nàng và Hứa Úc Liêm. Tình hình chung của các nàng được Stella báo cáo cho bà hàng ngày. Bây giờ đang là giờ làm việc và cô ấy không biết có nên nói về chuyện đó hay không.
Cô ấy chỉ sợ rằng sau khi Hứa Kiều nghe xong, đoán không chừng bà sẽ "nổi điên" ngay lập tức.
"Cô cứ nói đi." Hứa Kiều tiếp tục lật xem bài diễn thuyết cho cuộc họp báo vào ngày mai trong tay, làm hai việc cùng một lúc.
Stella nuốt nước bọt, nụ cười giả tạo chuyên nghiệp thường ngày trên mặt gần như không thể giữ được nổi: "Quản gia của ông Hứa nhờ tôi nói cho chủ tịch biết, bọn họ đã thành công mời nhị tiểu thư đến dự tiệc mừng thọ của ông Hứa. Họ hy vọng chủ tịch và con gái của ngài cũng sẽ đến chung vui."
"Ha, thật vinh dự." Hứa Kiều không thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói, "Muốn mời tôi đến dự lễ tang của lão sao?"
Stella không dám trả lời câu này, trán đầy mồ hôi, mở cửa văn phòng để Hứa Kiều bước vào.
Mối quan hệ căng thẳng giữa Hứa Kiều và cha mẹ của bà không phải xảy ra trong một sớm một chiều, có một số người đưa ra nhận xét rằng bà là "góa phụ đen". Người ta nói rằng sau khi giao phối, nhện độc sẽ ăn thịt bạn tình của mình để lấy chất dinh dưỡng. Thái độ của ông Hứa càng quả quyết hơn, nhiều lần ông ta giận dữ tố cáo bà là "người đàn bà độc ác" trước công chúng và đe dọa cắt đứt quan hệ cha con với bà.
Hứa Kiều chưa bao giờ trực tiếp trả lời những tranh cãi này, bà đã sử dụng nhiều biện pháp pháp lý hoặc thủ đoạn đen tối để giải quyết, không ngừng thôn tín các lĩnh vực và đất kinh doanh của Hứa Lương Bình. Với tốc độ xâm lấn như hiện tại, tình hình sẽ trở nên căng thẳng trong vòng năm năm tới.
"Còn chuyện gì nữa không?" Hứa Kiều ngồi vào ghế chủ tịch, ném tài liệu trong tay lên bàn, mí mắt không ngừng co giật.
Stella tiếp tục báo cáo: "Quản gia Tôn đã gặp nhị tiểu thư vào lúc buổi chiều, ba cái thiệp mời đều được gửi đến vào buổi tối."
"Được." Hứa Kiều cau mày, dùng tay còn lại gõ lên bàn để biểu thị thái độ không vui của mình. Bà càng gõ càng bực bội, nghĩ đến ý đồ của Hứa Lương Bình.
Tiệc mừng thọ không phải là một bữa tiệc kinh doanh thông thường, đặc biệt là đối với những người có tiếng, chú trọng đến cách bày biện. Ngay cả khi danh sách khách mời thay đổi, lời mời vẫn luôn mang tính định lượng và tương ứng với từng cá nhân. Buổi chiều tìm người, buổi tối gửi thiệp mời có nghĩa là bọn họ đã hạ quyết tâm mời Hứa Ôn Giảo trước ngày hôm nay.
Nếu chỉ đơn giản muốn hai bên hiểu lầm nhau, bà có thể hiểu được thủ đoạn nhu nhược của "cha" thành công chỉ là bề ngoài, bên trong còn chuyện khác. Hơn nữa, lý do mà Hứa Ôn Giảo đồng ý tham dự mới là điều mà bà quan tâm.
Nếu như giữa hai đường thẳng này có điểm giao nhau, xem ra mọi chuyện không hề đơn giản. Hứa Kiều đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, bình tĩnh nói với thư ký của mình: "Stella, nhờ người kiểm tra hoạt động mờ ám của bọn họ."
Stella nhận được lệnh và rời văn phòng để liên lạc với ai đó.
Sau khi thư ký rời đi, Hứa Kiều cau mày cầm điện thoại lên và bấm vào mục danh bạ.
Không có nhiều số liên lạc được lưu trong điện thoại riêng của Hứa Kiều. Bà nhẹ nhàng di chuyển đầu ngón tay và bấm vào một trong những số điện thoại.
"Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại sau . . ."
Sắc mặt của Hứa Kiều không thay đổi, bà cúp máy rồi gọi lại một lần nữa. Nghe tiếng chuông điện thoại liên tục được thay thế bằng âm thanh thông báo, bà không hề mất kiên nhẫn. Sau khi bấm liên tục hơn ba mươi lần, cuối cùng bà cũng đặt điện thoại xuống, giơ hai tay lên và che gương mặt của mình lại.
Tên của người liên hệ "Ôn Thiện" trên màn hình nhảy lên liên tục nhưng không có người trả lời. Hứa Kiều vĩnh viễn không còn được nghe người ấy gọi mình là "cô Hứa" một cách thân thương và nhẹ nhàng.
Trong những năm mà Ôn Thiện mất tích, Hứa Kiều hàng năm phải nạp rất nhiều tiền vào sim điện thoại chưa sử dụng của mình. Sau đó, bà nhận được một chiếc sim điện thoại chưa sử dụng từ người đã từng giam giữ mình và đến cửa hàng để làm thủ tục đổi chủ.
Nghe câu "Tạm thời không liên lạc được", Hứa Kiều thỉnh thoảng sẽ ảo tưởng rằng có một ngày nào đó, Ôn Thiện cũng sẽ giống như trước đây, chỉ vì quá bận nên không nghe máy được. Người ấy sẽ gọi lại cho mình ngay khi có thời gian, dỗ dành mình chứ không cố ý phớt lờ.
Cho dù người thương đã hóa thành đống tro tàn, cho dù hoa cúc trước bia mộ năm nào cũng khô héo.
Bên ngoài những khung cửa sổ kính trong suốt cao từ trần đến sàn là những tòa nhà cao tầng, cuộc sống thường trực vẫn diễn ra theo quỹ đạo của nó. Vô số căn phòng lúc nào cũng sáng đèn, nhân viên ra vào vội vã, những sự phản bội và tính toán diễn ra suốt ngày đêm trong các tòa nhà văn phòng. Tòa nhà này là một trong những vị trí cốt lõi trong khu trung tâm thành phố A, Hứa Kiều đã ngồi trên đỉnh cao được hơn mười năm.
Bà quay lưng lại với thế giới rực rỡ ánh đèn, ngồi trên chiếc ghế của một người đứng đầu trong giới kinh doanh mà bao người hằng mơ ước, trong lòng cảm thấy ớn lạnh vô tận: "Ôn Thiện, Kiều phải làm sao đây? Họ vẫn không chịu buông tha Giảo Giảo và chúng ta . . ."