Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 71: Bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi



Khi trở về căn hộ, Hứa Ôn Giảo lập tức lấy bộ đồ ngủ và đi tắm. Thời tiết quá lạnh, nàng không muốn vào phòng tắm chút nào, chỉ muốn nằm trên giường ngủ.

Sau khi tắm xong, nàng theo thói quen đi tới chiếc ghế thư giãn cạnh chiếc bàn tròn nhỏ rồi ngồi xuống. Trà nóng đã được nàng pha trước khi vào phòng tắm, lúc này nàng cầm chiếc chén sứ nóng lên, nhấp một ngụm trà cho đỡ khát, đồng thời mở WeChat trên điện thoại di động để xử lý các tin nhắn liên quan đến công việc.

Hội nghị đầu tư kết thúc thành công chỉ là bước khởi đầu. Trong khoảng thời gian này, nàng sẽ bận rộn với rất nhiều công việc.

Một tin nhắn đột nhiên hiện lên, được gửi đến bởi Hứa Kiều.

"Giảo Giảo, khi có thời gian rảnh, con và chị gái của con hãy về lại nhà một đêm. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau dự tiệc mừng thọ."

Hứa Ôn Giảo cau mày, vốn dĩ nàng muốn nói chuyện này với Hứa Kiều vào ngày mai, nhưng bây giờ đối phương đã chủ động, cũng không biết bà đã biết được những gì rồi.

Nàng trả lời: "Mấy ngày nghỉ lễ con sẽ về. Con sẽ nói cho chị biết một tiếng."

Sau khi Hứa Ôn Giảo gửi tin nhắn xong, Hứa Kiều cũng ngừng trả lời.

Nàng đặt điện thoại xuống, trong lòng có chút không thoải mái.

Thái độ của Hứa Kiều đối với nàng luôn khó xử. Nàng có thể cảm nhận được sự thiên vị của Hứa Kiều đối với nàng mỗi khi xảy ra tranh chấp với Hứa Úc Liêm, và cuối cùng người bị chỉ trích luôn là chị gái của nàng. Cho dù nàng không nói ra điều mà mình muốn, Hứa Kiều cũng sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu của nàng. Kể cả lúc sự việc của nàng với Hứa Úc Liêm bị phan phui, thông thường thì phản ứng đầu tiên của một người mẹ sẽ là rất tức giận, nhưng bà đã nhanh chóng chấp nhận và thậm chí còn giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho các nàng.

Thậm chí là hôm nay, ngay cả khi Hứa Úc Liêm đã chuyển ra khỏi nhà được một thời gian dài, Hứa Ôn Giảo cũng hiếm khi thấy Hứa Kiều gọi cô về nhà ăn tối, thay vào đó bà thỉnh thoảng liên lạc với nàng để hỏi xem nàng đã đi tái khám ở bệnh viện chưa, khi nào nàng được nghỉ và có muốn đi ăn cùng nhau nếu có thời gian rảnh không.

Lúc còn nhỏ, nàng không hiểu được những khúc mắc cứ quấn lấy mình, cũng không hiểu tại sao Hứa Kiều lại đối xử với con gái ngoài giá thú tốt hơn cả con gái ruột của chính mình. Nàng chỉ có thể im lặng và nhận lấy những điều tốt đẹp này mà không hề thắc mắc tại sao.

Một thời gian sau, Hứa Ôn Giảo cũng nghe được một số lời đồn rằng hành động của Hứa Kiều chẳng qua chỉ là sự hời hợt. Tại sao bà không có yêu cầu gì đối với việc học của nàng, lại có chút cưng chiều nàng. Đây còn không phải là muốn tẩy não của nàng, khiến cho nàng không thể nào tranh chấp tài sản của gia đình với người chị gái.

Bây giờ nghiêm túc ngẫm lại, có khả năng động cơ đối xử tốt với nàng của Hứa Kiều bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi. Có thể là vì bà cảm thấy có lỗi với Ôn Thiện, cho nên đã bồi thường gấp đôi cho nàng.

Hứa Ôn Giảo không muốn nghi ngờ những việc làm thầm kín của Hứa Kiều. Tình yêu thương sâu sắc mà bà dành cho nàng bao năm qua không thể nào là giả được. Nhưng người ta hay nói, con người càng gần nhau hơn thì sẽ khó mà chấp nhận có một vết nứt xuất hiện trong mối quan hệ.

Nàng từng thuê thám tử tư để điều tra sự thật đằng sau việc mình và người mẹ đáng thương của mình bị quản thúc tại nhà vào những năm đó. Ban đầu nàng nghĩ rằng vì gia đình của mình giàu có, bản thân có địa vị nhất định và luôn có người bên cạnh, vì vậy mà nàng chắc chắn sẽ có được một số manh mối cần tìm.

Khoảng mấy tháng sau, vị thám tử am hiểu mọi chuyện trong ngành đã trả lại tiền đặt cọc. Cô ấy khuyên nhủ nàng với vẻ sợ hãi: "Em ơi, chuyện này không thể điều tra và em cũng đừng nhờ người khác điều tra. Những chuyện đằng sau có quá nhiều thứ liên quan đến nhau."

Khi đó, Hứa Ôn Giảo chỉ là một thiếu niên, thông minh hơn các bạn cùng lứa tuổi, nhưng không có mưu mô như sau này và đã quen với việc ở bên cạnh mọi người. Nàng không hiểu những lời khuyên khéo léo của người lớn và liên tục hỏi lý do, mong muốn có được manh mối dù chỉ là một chút xíu thôi cũng được.

Thám tử không biết là nên cảm thấy phiền hay thương hại cô gái nhỏ bé này. Cô ấy trực tiếp nói cho nàng biết, có một số việc không phải là không thể điều tra ra được. Chỉ là nàng không thể chịu đựng được những gì có thể xảy ra nếu sự thật bị vạch trần. Thậm chí người thám tử này còn từ chối tiết lộ thân phận và quá khứ của Ôn Thiện.

Hứa Ôn Giảo không bỏ cuộc và nhờ người khác điều tra, nhưng không ai chịu nhận công việc này.

Những người này càng tránh né, Hứa Ôn Giảo càng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không có người nào chịu giúp đỡ nàng cả. Nàng không có cách nào để nói cho người lớn biết, chuyện này dần dần trở thành mũi kim đâm vào trái tim của nàng, đóng đinh vào sâu trong lòng nàng, cái mủ đó ngày một lớn hơn và gần như sắp vỡ ra.

Bây giờ trở về những ngày đó, hóa ra nhiều việc đã có dấu hiệu cảnh báo sớm.

Bao nhiêu năm qua, nàng sẵn sàng không cố chấp nữa, nhưng quá khứ đang ngủ yên lại bị đánh thức, cả cuộc đời của nàng dường như chỉ như thế này, bị vô số người đẩy ra xa và không thể có được thứ mà mình muốn. Khi nàng sắp từ bỏ thì lại xuất hiện một ngôi sao hy vọng, nhưng thật khó để biết kết cục sẽ là điểm dừng chân cuối cùng của cuộc đời hay một tương lai tươi sáng.

Sau hội nghị đầu tư, khối lượng công việc tăng lên rất nhiều, nhiều dự án cần đầu tư và cần được khởi động lại. Hứa Ôn Giảo quay lại công ty, vừa ăn xong bữa sáng đã lập tức bắt đầu một ngày mới bận rộn.

Bộ phận điện ảnh và truyền hình chủ yếu sản xuất các bộ phim truyền hình và chương trình tạp kỹ tự sản xuất, đồng thời quản lý các nghệ sĩ theo hợp đồng. Hiện tại thì không có nhiều người có thể làm được những công việc mà công ty đề xuất. Ảnh hưởng bởi sự hỗn loạn của nền tảng trước đó đã khiến một số nghệ sĩ và nhà quản lý đã chọn cách chấm dứt hợp đồng và chọn một công ty khác. Khi Hứa Ôn Giảo tiếp quản, công ty đang hỗn loạn và vẫn còn một số mớ hỗn độn do đội ngũ quản lý trước đó để lại mà nàng cần phải giải quyết gấp.

Trong vài năm qua, với sự bùng nổ của IP, nhiều công ty và nền tảng điện ảnh, truyền hình đã chi ra một số tiền khổng lồ để mua bản quyền của một số lượng lớn tiểu thuyết nổi tiếng. Vì nhiều lý do, các dự án đang trong tình trạng bị tạm ngưng, một số không còn phù hợp với phim và truyền hình do những thay đổi trong quan niệm của xã hội. Khán giả trẻ đòi hỏi sự hợp lý hơn trong các thông điệp và giá trị mà phim truyền tải đến.

Những dự án này thường được những người trong ngành gọi là "bánh dở". Cách tốt nhất để khiến chúng có thể thành công sống dậy là phải có lượng người dùng truy cập lớn, thu hút được các nhà quảng cáo đầu tư, quan trọng nhất là tiếp thị bằng những đoạn video ngắn. Ngoài hiệu quả phát sóng và mức độ nổi tiếng, nếu dự án không triển khai được thì chắc chắn sẽ lỗ, nhưng nếu triển khai thì lại là chuyện lỗ nhiều, lỗ ít.

Hứa Úc Liêm đã nói tại hội nghị đầu tư rằng Zhike sẽ tạo ra một bộ phim truyền hình chất lượng cao. Vì thế, các nàng phải cố gắng tìm ra biện pháp, không thể tự tát vào mặt của mình.

Sau khi Hứa Ôn Giảo tiếp quản bộ phận điện ảnh và truyền hình, nàng đã yêu cầu nhân viên của mình lập bản tóm tắt các bộ phim truyền hình có IP đã được đầu tư trước đó nhưng bị tạm ngưng. Nếu nó không đáp ứng được yêu cầu của nền tảng, nó sẽ được đóng gói lại và chuyển giao sang cho các công ty khác với mức giá thấp. Còn đối với các sản phẩm khác, bản quyền sẽ tự động hết hạn.

Chỉ trong một buổi sáng, Hứa Ôn Giảo đã tiếp đón ba nhóm người. Một trong những nhà sản xuất đã đưa cho nàng một tấm danh thiếp trước khi rời đi và hỏi nàng có muốn tham gia một chương trình tạp kỹ do công ty của họ sản xuất không.

Hỏi chỉ là phụ, thực chất thì những người này muốn quan sát thái độ của nàng.

Trên đời này chẳng có miếng bánh nào ngon mà nó miễn phí cả, Hứa Ôn Giảo cảm thấy đối phương chỉ đang muốn kiếm được lợi ích từ nàng mà thôi. Nghĩ đến Hứa Úc Liêm đi công tác một tuần, nàng không khỏi lộ ra chút mệt mỏi. Mọi chuyện diễn ra một cách vội vã, khi nàng trở về nhà, chỉ có thể đối mặt với một căn hộ trống rỗng. Dù cả hai mới sống với nhau chưa đầy nửa năm, nhưng bản thân nàng vẫn cảm thấy khó chịu với sự cô đơn này. Nàng thà thức khuya làm việc ở công ty còn hơn là về nhà mà không có hình bóng của người ấy.

Các nàng bận rộn trong vài ngày, trong thời gian đó Hứa Ôn Giảo và Hứa Úc Liêm đã gọi điện cho nhau nhiều lần. Mối quan hệ của cả hai đã trở nên thoải mái hơn nhiều so với trước đây, giống như quay trở lại thời niên thiếu một chút khi mối quan hệ của nàng và cô không bị trật bánh khỏi đường ray. Khoảng thời gian đó thật yên bình biết bao, hai người ở bên nhau mà không cần phải lo lắng về bất cứ chuyện gì trên đời.

Tất nhiên là Hứa Ôn Giảo còn muốn nhiều hơn thế, nhưng tạm thời chỉ có thể án binh bất động.

Hứa Úc Liêm là một người kiêu ngạo và rất khó gần. Trước đây, Hứa Ôn Giảo có thể tiếp cận và quyến rũ đối phương thành công, một phần là do tuổi trẻ nông nổi và cả hai không thể khống chế được cảm xúc của bản thân mình. Tình cảm và ham muốn trộn lẫn vào nhau, cô chỉ quan tâm đến hạnh phúc nhất thời, mặc kệ nó đúng hay sai. Và một phần vì Hứa Úc Liêm mềm lòng, Hứa Ôn Giảo lợi dụng điểm yếu này của cô và giả vờ đáng thương khiến cho cô không thể nào đẩy nàng ra xa được.

Một thời gian sau, Hứa Ôn Giảo không biết liệu bản thân có thể sống sót sau quá trình điều trị bệnh hay không, cho nên nàng đã đơn phương cắt đứt thứ mà người kia cho là "nghiệt duyên" vào lúc đó. Cuộc chia ly đủ dài để Hứa Úc Liêm thức tỉnh khỏi nỗi ám ảnh về nàng và bắt đầu suy nghĩ xem giữa các nàng là một tình yêu chân chính hay đơn thuần chỉ để giải tỏa những ham muốn trong lòng.

Chỉ khi cô thực sự suy nghĩ kỹ, cô mới biết thứ mình muốn là Hứa Ôn Giảo và trái tim của nàng hay chỉ là một mối quan hệ tan vỡ.