Trong khoang hạng nhất của máy bay, tiếp viên cúi xuống nhẹ nhàng hỏi vị khách quý muốn uống gì. Cô gái trẻ mặt mày xanh xao, xua tay và từ chối phục vụ của tiếp viên.
"Cô đang bị cảm lạnh đúng không?"
Trương Viên Chi ngồi cạnh Hứa Úc Liêm, vẻ mặt của cô ấy vô cùng lo lắng. Lúc trở về khách sạn từ studio tối qua, tình trạng sức khỏe của Hứa Úc Liêm không được tốt lắm, ho liên tục.
Hứa Úc Liêm biết rõ tình trạng thể chất của mình và ra hiệu cho người bên cạnh đừng quá lo lắng: "Tôi không bị bệnh. Chỉ là đêm qua tôi ngủ không ngon, hơi mệt trong người thôi."
Cô ngả người ra sau, không giấu được sự mệt mỏi trên gương mặt.
Đánh giá kết quả thì chuyến công tác này đã thành công, nhưng quá trình này có rất nhiều gian nan.
Vừa hạ cánh, cô đã bị các nhà đầu tư làm khó, thậm chí còn không kịp xếp hành lý về khách sạn đã vội vàng đưa nhóm của mình đến đó để ăn tối.
Trong một căn phòng bóng loáng đầy những lão già bụng phệ và một vài cô gái đến từ công ty của cô.
Họ liên tục mời rượu các cô gái và kể những câu chuyện cười tục tĩu nhiều lần. Hứa Úc Liêm muốn nói đến chuyện kinh doanh nhưng căn bản những con cáo già này không hề quan tâm đến.
Những người này còn hỏi cô rằng có cần họ giới thiệu bạn trai cho không. Vì cô còn trẻ và là con gái nên không ai coi cô như một tổng giám đốc, thái độ khinh thường của họ đều thể hiện ra mặt.
Hứa Úc Liêm cau mày, ngồi lắng nghe hơn nửa tiếng. Cuối cùng, cô không thể chịu nổi những tên đàn ông thô tục này, rời khỏi phòng ăn và đi vào nhà vệ sinh.
Khi quay lại, cô phát hiện có một nhà đầu tư nào đó đang sờ đùi của một cô gái trong nhóm của công ty cô. Hai người ngồi trong góc không ai để ý, cô gái cười ngượng nghịu, cố tránh xa người đàn ông kia, gần như không chịu đựng được nữa và sắp khóc.
Hứa Úc Liêm tiến lên và kéo cô gái sắp khóc ra, đồng thời yêu cầu các nhân viên của công ty mình đứng dậy.
Những người có mặt đều hoảng hốt.
Mọi người đều nơm nớp lo sợ, đang định cúi đầu xin lỗi thì Hứa Úc Liêm đã nắm lấy một góc khăn trải bàn và kéo mạnh.
Bàn đầy thức ăn cùng bát đĩa rơi xuống đất và trúng người đàn ông kia, súp nóng bắn tung tóe khắp nơi, họ chỉ tay vào Hứa Úc Liêm và bắt đầu chửi ầm lên.
Hứa Úc Liêm tức giận đến mức dẫn cả nhóm trở về khách sạn mà không thèm ngoảnh lại.
Bản thân thấy thoải mái là được rồi, nhưng lần hợp tác này đã hoàn toàn thất bại.
Trương Viên Chi khéo léo nhắc nhở cô rằng cách làm thông thường của công ty là tìm cái cớ để kết thúc bữa tiệc. Sau đó, người lãnh đạo sẽ tự bỏ tiền túi trả cho cô gái, đồng thời có thể cho cô gái nhiều lựa chọn hơn trong một số dự án tiếp theo.
Hứa Úc Liêm hành động như vậy, không những không thể giải quyết được các hiềm khích lúc trước của công ty với đối tác mà còn tăng thêm thù địch.
Hứa Úc Liêm khó có thể kiềm chế được lửa giận trong lòng: "Hắn ta quấy rối nhân viên của tôi. Cô muốn tôi giả vờ như không nhìn thấy sao?"
Trương Viên Chi đã hiểu nguyên nhân tại sao Hứa Úc Liêm lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, đơn giản vì đối phương là một đại tiểu thư đã quen sống trong sự bao bọc của gia đình, ăn sung mặc sướng và không thiếu bất cứ cái gì. Dĩ nhiên cô không hiểu được những khó khăn của cuộc sống lao động. Hầu hết phụ nữ đều từng trải qua đủ mọi loại hành vi quấy rối ở nơi làm việc. Ngay cả khi đã ở vị trí cao nhất, họ vẫn bị vây hãm và chịu đựng những uất ức.
Trương Viên Chi cũng từng phải chịu đựng những điều như vậy và bị gạt ra ngoài lề rất nhiều. Lúc đầu, cô ấy còn phản kháng và đứng lên đòi lại công bằng cho mình lẫn các nhân viên nữ. Sau đó, những chuyện này xảy ra như cơm bữa và dần dần cảm xúc của cô ấy lẫn các cô gái kia cũng trở nên tê liệt. Việc đó không thể nào giải quyết được triệt để, gần như đó là việc diễn ra thường xuyên trong xã hội, Hứa Úc Liêm cũng không thể can thiệp được mãi.
Trương Viên Chi thẳng thắn nói: "Đại tiểu thư của tôi ơi, cô có thể làm được gì? Hợp tác không thể thương lượng, chính những người bình thường như chúng tôi mới có thành tích kém, và hiển nhiên người bị trừ tiền thưởng là chúng tôi chứ không phải cô. Cuối cùng, nếu công ty của đối tác muốn bắt công ty của chúng ta phải chịu trách nhiệm thì người phải chịu trách nhiệm là chúng tôi đấy."
Hứa Úc Liêm im lặng một lúc rồi nói một cách quả quyết: "Điều đó có nghĩa là hệ thống vận hành của công ty có vấn đề. Công ty trả lương cho nhân viên, không phải để bắt họ uống rượu cười đùa với các đối tác. Tiền đầu tư không còn thì chúng ta có thể kiếm lại, nhưng nhân phẩm đã bị mất đi thì dù có làm gì cũng không thể nào có lại được."
"Sai chính là sai, tôi không thể vì lợi ích của công ty mà đi chà đạp nhân phẩm cùng danh dự của nhân viên."
Cô không nghĩ rằng có gì sai khi mình đứng lên phản kháng. Nếu cứ dung túng cho một số việc rồi sau đó hai bên trả đũa lẫn nhau thì tổn thất không thể nào khắc phục được.
Trong thế giới của người trưởng thành không có tốt hay xấu, mọi thứ đều dựa trên lợi ích cá nhân. Những lời này đúng, nhưng tốt hay xấu không có nghĩa là đúng hay sai. Những người nhắm mắt làm ngơ trước sự xấu xa chỉ là những cỗ máy lao động đã được xã hội lập trình sẵn.
Làm thế nào một thế giới như vậy có thể tốt đẹp được?
Bởi vì những lời này, Trương Viên Chi đã có cái nhìn toàn diện hơn về Hứa Úc Liêm. Trong những năm gần đây, việc để các giai cấp trong xã hội sống chung hòa hợp là một điều bất khả thi. Trong mắt của những người ở trên, người công nhân là lao động, tài nguyên và công cụ rẻ tiền. Họ đều bị bòn rút giá trị thặng dư* của mình, và vì thế mà họ không thể nào có cái nhìn thiện cảm với bọn tư bản.
(*) Giá trị thặng dư: là một khái niệm trong lý thuyết kinh tế của C. Mác, chỉ phần giá trị mà công nhân làm thuê tạo ra ngoài giá trị sức lao động của họ, nhưng bị nhà tư bản chiếm đoạt mà không trả cho họ. Giá trị thặng dư là nguồn gốc của lợi nhuận và là biểu hiện của sự bóc lột lao động trong chủ nghĩa tư bản.
Vì vậy, ngay cả khi mọi người không công khai nói ra, khả năng làm việc của Hứa Úc Liêm đều bị nghi ngờ kể từ khi cô bước chân vào công ty. Nếu không đạt được kết quả và nhận được sự công nhận từ các nhân viên trong công ty, từ nay cô thực sự chỉ xứng đáng được gọi là "Đại tiểu thư của Hứa gia" của tập đoàn họ Hứa chứ không phải là "Hứa tổng" của Zhike.
Nhưng đêm nay, Trương Viên Chi hoàn toàn yên tâm. Cô ấy tin rằng Hứa Úc Liêm có thể dẫn dắt Zhike đến một tương lai mới như cô đã nói trong hội nghị đầu tư.
Nhưng dù có hành động theo cảm tính thì cô vẫn phải đối mặt với những gì mà mình nên đối mặt.
Sau khi Trương Viên Chi rời đi, Hứa Úc Liêm gọi cho Hứa Ôn Giảo và nói với nàng rằng chuyến công tác có thể không suôn sẻ. Có khả năng là các nàng cần tìm một nhà đầu tư khác phù hợp hơn.
Cô đã chuẩn bị tâm lý để thú nhận chuyện này từ lâu, còn chưa kịp nói lời xin lỗi, Hứa Ôn Giảo ở đầu bên kia lo lắng hỏi: "Chị ơi, chị cảm thấy uất ức đúng không?"
Hứa Ôn Giảo không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết Hứa Úc Liêm không phải là loại người bốc đồng. Nghĩ đến những gì mà bản thân đã gặp phải trong những lần đi công tác trước đây, có lẽ cũng tương tự.
Một giây trước Hứa Úc Liêm còn nói "Không sao đâu", ngay sau đó mắt của cô đỏ hoe và mũi đau nhức, cô gượng cười và cố tỏ ra là mình ổn: "Không, chị chỉ cảm thấy công việc rất khó khăn, không biết lúc đó em có thể vượt qua nó như thế nào?"
Nghe câu hỏi của cô, người đang lau tóc trước màn hình dừng lại vài giây. Lúc đó, nàng ở trong tình thế còn tệ hơn cả Húa Úc Liêm, bị cô lập và bất lực không thể làm được gì. Nàng có rất ít quyền lực và trở thành một người thấp kém là điều bình thường.
Hứa Ôn Giảo vốn định nhẹ nhàng nói "mọi chuyện đã kết thúc", nhưng nhìn vào đôi mắt u sầu của Hứa Úc Liêm, nàng đã xử lý một cách khéo léo và nói đùa để xoa dịu đối phương: "Lúc đó em cũng không còn lựa chọn nào khác. Em phải trả nợ thế chấp hàng tháng. Nếu không đạt được doanh số, sẽ không có tiền thưởng và chỉ có lương chết*. Khi báo cáo hàng tháng, họ nói rằng số lượng người dùng đã tăng vài phần trăm so với cùng kỳ năm trước, điều này khiến em rất vui."
(*) Lương chết: Chỉ nhận đúng mức lương cố định, không phụ cấp, không tiền thưởng, không thêm không bớt.
Lời nói của nàng đều là chân thành, nhưng giọng điệu lại rất dỗ dành. Hứa Úc Liêm cười lớn: "Tại sao em không vay tiền từ chị? Chỉ cần trả trong một lần, chị dễ hơn ngân hàng và sẽ không tính lãi. Em có thể mượn và muốn khi nào trả cũng được."
Cô sống ở nhà của Hứa Ôn Giảo và chưa bao giờ trả tiền thuê nhà. Nàng chỉ yêu cầu cô trả tiền điện nước sau nhiều lần cô nài nỉ muốn trả tiền cho nàng. Mặc dù các nàng không so bì tính toán những cái này, nhưng cô chỉ hy vọng nàng sẽ có một cuộc sống dễ dàng hơn.
"Chị có thể như vậy đến hết đời chứ?" Hứa Ôn Giảo mỉm cười rồi nhẹ nhàng hỏi đối phương. Nàng hài lòng khi nhìn thấy Hứa Úc Liêm nói quanh co vài câu, ngại ngùng đưa tay chạm vào đôi tai đỏ bừng của mình.
Người nào đó thấp giọng đáp: "Có thể."
Một lát sau, ánh mắt của cô đảo quanh và nghiêm túc thảo luận với Hứa Ôn Giảo xem có thể tìm ra biện pháp để giải quyết ổn thỏa công việc này hay không.
Hứa Úc Liêm không biết rằng Hứa Ôn Giảo có một thư mục chuyên dùng để lưu trữ các bản ghi video màn hình và bản ghi âm của các cuộc gọi điện thoại giữa hai người. Ai mà không có niềm vui của riêng mình, phải không nào?
Cuối cùng thì họ cũng đã tìm được một nhà đầu tư khác, mặc dù kết quả không tốt như mong đợi, nhưng Hứa Úc Liêm đã cố gắng hết sức rồi.