Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 73: Chị đói bụng



Không bao giờ thiếu hành khách cho các chuyến bay vào đêm khuya ở thành phố A. Lúc này, vẫn có người ra vào sảnh, rất nhiều hành khách đang chuẩn bị lên máy bay.

Hứa Úc Liêm kéo hành lý đi phía trước, chỉ có một mình Trương Viên Chi đi theo sau.

Cô đã cho một số cấp dưới của mình nghỉ phép và bảo họ đi du lịch nghỉ ngơi trong khoảng hai ngày trước khi trở lại công ty làm việc. Mọi chi phí đều được công ty chi trả và Trương Viên Chi cũng nhận được một vé đi du thuyền sang trọng trong dịp Tết Nguyên Đán như một khoản bồi thường.

"Hứa tổng, tôi đang đặt xe, cô có thể trực tiếp về căn hộ." Trương Viên Chi đặt taxi thông qua ứng dụng trực tuyến.

Hứa Úc Liêm gật đầu: "Được, cảm ơn cô."

Cô lơ đãng nghĩ, chắc hẳn giờ này Hứa Ôn Giảo đang ngủ phải không? Đột nhiên, toàn thân của Hứa Úc Liêm cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía trước.

Một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trước mặt cô.

Hứa Ôn Giảo đang đi về phía cô.

Hôm qua nàng đã dành một chút thời gian để đi cắt tóc. Tóc dài thẳng màu đen được cắt kiểu công chúa, mái tóc dài ngang lưng ngắn vừa đủ che đi xương bướm.

Chiếc cổ thiên nga được giấu trong chiếc khăn len màu xám. Nàng không trang điểm quá đậm, đôi lông mày và lông mi dày đen trông như được vẽ cẩn thận bởi bàn tay của một họa sĩ chuyên nghiệp, làm nổi bật đôi mắt tuyệt đẹp, sâu thẳm và long lanh như làn nước mùa thu. Chỉ là màu môi của nàng, có lẽ là do làn da trắng sáng của nàng khiến cho nó đẹp đến mức kinh ngạc.

"Tại sao em lại đến đây?" Hứa Úc Liêm bước tới vài bước, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Hứa Ôn Giảo có khuôn mặt trái xoan đạt chuẩn. Sau khi thay đổi kiểu tóc, khí chất ngay lập tức trưởng thành rất nhiều, tạo cho nàng vẻ lãnh đạm và mang đến hương vị của sự khao khát.

Nàng thật xinh đẹp.

"Em đến đón chị về nhà không phải tốt hơn sao?" Hứa Ôn Giảo mỉm cười, nàng đã đặc biệt hoàn thành công việc của mình thật sớm để tới đón đối phương.

"Đương nhiên là tốt hơn rồi." Hứa Úc Liêm cắn môi dưới, nhịp tim có chút nhanh.

Hứa Úc Liêm không quan tâm có người đến đón mình hay không, nhưng vừa nhìn thấy Hứa Ôn Giảo, cô không khỏi cảm thấy vui mừng, thật hạnh phúc vì người ấy vẫn luôn nhớ đến mình.

Đứng một mình bơ vơ ở đó được một lúc, Trương Viên Chi che miệng lại và phát ra âm thanh "chậc, chậc": "Có người đến đón là khác ngay. Hứa tổng, Ôn tổng, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép đi trước đây, không làm phiền hai người."

Hứa Ôn Giảo cười nhẹ: "Trợ lý Trương, ngày mai gặp lại."

Vào những đêm mùa đông, bầu trời đầy tuyết và những con đường phủ kín tuyết. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những người tuyết được chất thành đống ở hai bên đường, hình thù trông rất kỳ quái và xấu xí.

Trong xe ấm áp, Hứa Úc Liêm khoanh tay dựa vào ghế xe và ngủ thiếp đi.

"Chị ơi, ngày mốt chúng ta phải về nhà ăn cơm với mẹ." Hơi thở của Hứa Ôn Giảo phả vào tai của cô, "Đừng quên."

"Nhanh như vậy?" Thời gian trôi qua quá nhanh khiến Hứa Úc Liêm có hơi hoảng hốt, cô ngước mắt lên, khuôn mặt mệt mỏi vì thiếu ngủ mấy ngày nay. Cô ngáp một cái, cảm thấy hơi lạnh và dựa sát vào người của Hứa Ôn Giảo: "Mấy ngày nay em có liên lạc với mẹ không?"

Hứa Ôn Giảo nhẹ nhàng cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc dâng trào trong lòng mình. Nàng sờ vành tai, không muốn tiếp tục chủ đề này: "Dạo này em bận nhiều việc, gặp mặt rồi sẽ nói."

Nàng không muốn nói ra, Hứa Úc Liêm khôn ngoan không hỏi nữa. Chuyện này có liên quan đến hai người trong gia đình, cô rơi vào tình thế khó xử, không giúp được ai và cũng không bên nào muốn cô nhúng tay vào.

Hứa Úc Liêm không ăn nhiều vào lúc chiều, cũng không thích đồ ăn trên máy bay. Sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, cô bước ra khỏi phòng tắm, đi vào bếp tìm thứ gì đó để ăn.

Vừa mở tủ lạnh ra, không có trái cây và rau quả tươi. Nhìn thoáng qua, phía trên chỉ có hai quả chanh teo tóp, các kệ chứa đầy thực phẩm đông lạnh nhanh.

Bình thường khi cô ở nhà, tủ lạnh luôn đầy ắp những nguyên liệu nấu ăn mà cô thích. Mỗi lần cô về muộn, Hứa Ôn Giảo sẽ chủ động nấu đồ ăn khuya và cũng không hỏi cô có muốn ăn hay không. Dù sao thì mỗi lần nàng làm, một phần đều đủ cho hai người ăn. Cô luôn bị mùi thơm hấp dẫn và chủ động dọn dẹp bát đĩa sau khi ăn.

Hứa Úc Liêm đóng cửa tủ lạnh lại, đói đến mức bị trào ngược dạ dày. Cô ôm bụng khó chịu, tự hỏi mình có nên đặt đồ ăn giao đến hay không vì hiện tại không có đồ ăn nóng hay đồ ăn nhanh nào.

"Chị ơi, chị đang tìm cái gì vậy?"

Giọng nói của Hứa Ôn Giảo vang lên sau lưng, cô quay đầu lại nhìn.

Hứa Ôn Giảo đang dùng khăn trắng lau tóc, hơi nước trong mắt của nàng còn chưa tiêu tan, nàng vừa mới từ phòng tắm đi ra và lập tức nhìn thấy ánh đèn bếp chiếu tới.

Một giọt nước rơi xuống từ khóe mắt của nàng, như mật rỉ ra từ nhụy của bông hoa.

Lực chú ý của Hứa Úc Liêm bị phân tán, cô không nói chuyện, sắc mặt có chút không rõ ràng, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.

Trên khuôn mặt trắng nõn của Hứa Ôn Giảo hiện lên một vòng đỏ nhạt, nàng nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy? Trên mặt của em dính cái gì sao?"

Hứa Úc Liêm giơ tay lên và dừng lại giữa chừng. Cô muốn rút lại nhưng Hứa Ôn Giảo đã giữ chặt tay của cô.

Đôi má xinh đẹp của nàng áp vào lòng bàn tay của cô, mềm mại như thạch sữa, gần như sắp tan chảy ra.

Hứa Úc Liêm cụp mắt xuống, cảm thấy không khí xung quanh mình đang nóng lên. Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Hứa Ôn Giảo, cổ họng có chút khô khốc: "Hứa Ôn Giảo."

"Sao?" Lông mi của Hứa Ôn Giảo run lên, những giọt nước từ khóe mắt trượt xuống, đẹp đến mức động lòng người.

Hứa Úc Liêm thu tay lại. Khoảng cách giữa tủ lạnh và cái bàn hơi hẹp, cô không thể tránh được, chỉ có thể lùi lại vài bước và nghiêng đầu để tránh mùi thơm lan tỏa khắp nơi.

Lúc cô mở miệng, giọng nói trở nên khàn khàn: "Chị hơi đói bụng, nhà mình còn gì để ăn không?"

Hứa Ôn Giảo nhận thấy sự khó chịu của Hứa Úc Liêm và nhìn chằm chằm vào cổ họng run rẩy của cô. Nàng nhẹ nhàng liếm môi dưới, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đóng mở: "Vậy chị muốn ăn gì?"

Cả người của Hứa Úc Liêm nóng bừng, hô hấp gấp mấy lần, cô luôn cảm thấy nếu ở lại lâu hơn, không phải là cô muốn ăn gì mà là Hứa Ôn Giảo sẽ ăn thịt cô như thế nào.

Hứa Úc Liêm sững sờ tại chỗ, hai mắt nheo lại khó chịu: "Đừng lo lắng cho chị, em đi sấy tóc rồi đi ngủ sớm đi."

Hứa Ôn Giảo nhìn đối phương và khẽ nhướng mày. Nàng đến gần Hứa Úc Liêm và thổi một hơi vào tai của cô một cách thích thú.

"Chị ơi, có cần em lấy phía dưới cho chị ăn không?"

Giọng nói của nàng có chủ ý và mơ hồ, hơi thở của nàng nhẹ nhàng lướt qua làn da nhạy cảm của cô, gây ra một phản ứng khắp cơ thể.

Cổ họng của Hứa Úc Liêm khô rát, cô che đôi tai đang đỏ bừng của mình. Một tiếng động nhẹ vang lên, lưng của cô đập vào bức tường phía sau, sau đó cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn thủ phạm, xấu hổ cắn môi, muốn mắng Hứa Ôn Giảo là lưu manh, nhưng cô lại cảm thấy mình không có mặt mũi để nói người ta như thế.

Trước đây các nàng dính nhau như keo như sơn, thường xuyên nói những lời tục tĩu và không đúng đắn mỗi lần cả hai cọ xát vào nhau. Lúc đầu cô cũng không cảm thấy xấu hổ như vậy, hơn nữa còn có một loại kích thích không thể nào diễn tả được. Nhưng hiện tại khi nghe Hứa Ôn Giảo nói những lời đó, cơ thể của cô phản ứng trước lý trí, hai chân gần như mềm nhũn.

Hứa Ôn Giảo có vẻ kinh ngạc hỏi: "Chị ơi, chị không muốn ăn sao?"

Nàng mở tủ lạnh ra, cúi thấp người xuống, lấy ra hai vắt mì khô và đưa lên trước mặt Hứa Úc Liêm. Nàng cong môi, nở một nụ cười ấm áp và hỏi: "Chị có muốn ăn mì trứng không? Em cũng hơi đói bụng."

Vẻ mặt của nàng ngây thơ đến mức Hứa Úc Liêm không khỏi tự trách bản thân mình đã hiểu sai ý của Hứa Ôn Giảo. Cô lúng túng đi vòng qua bàn và đi về phía phòng khách: "Em sấy khô tóc đi rồi hãy làm."

Suy nghĩ một chút, cô nói thêm: "Nhân tiện, ngày mai chị tan làm sớm, chúng ta sẽ đi siêu thị để mua đồ. Hết đồ ăn trong tủ lạnh rồi."

Hứa Ôn Giảo đứng ở nơi đó, nhẹ nhàng đáp: "Được."