Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 76: Chị làm em đau sao?



"Ha."

Trước cái chết đang cận kề, Hứa Ôn Giảo đã lấy lại được hơi thở, một lượng lớn không khí ùa vào lồng ngực của nàng, máu chảy ngược dòng về trái tim mong manh. Nàng co giật hai lần, bám chặt vào lưng ghế, ho dữ dội và rên rỉ đau đớn, thật đáng thương.

Cuối cùng Hứa Kiều cũng đã quay trở lại phòng làm việc sau khi nghe điện thoại. Bà vừa mở cửa đã lập tức nhìn thấy Hứa Thiến đang hành hung Hứa Ôn Giảo.

Cổ của Hứa Ôn Giảo vặn vẹo, giống như một con chim hay một đóa hoa không có sức lực để chống trả, sự sống và cái chết nằm trong tay của người khác.

Khuôn mặt mong manh dễ vỡ của nàng giống hệt như người phụ nữ trong ký ức của Hứa Kiều. Tưởng như người ấy đang ở trước mặt mình, bà vội vàng lao tới, kéo tay của Hứa Thiến ra và tát cô ấy một cái thật mạnh.

Hứa Kiều không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng. Bà dùng lực mạnh đến mức nửa khuôn mặt của Hứa Thiến bị biến dạng, tóc rối bù, khóe miệng nứt ra, chẳng mấy chốc từng vệt máu rỉ ra.

Hứa Kiều ôm lấy Hứa Ôn Giảo đang sắp ngất đi trong sự bàng hoàng. Bà đau lòng hét ra ngoài cửa: "Có ai không? Gọi bác sĩ đến mau! Gọi bác sĩ đến đây ngay lập tức!"

Những người chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ đều bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai của người phụ nữ, ngay sau đó có thể nghe thấy tiếng bảo vệ chạy nhanh ở hành lang. Một cánh cửa chợt mở ra, Hứa Úc Liêm đang đứng nép phía sau và quan sát tình hình ở bên ngoài. Vốn dĩ cô đã đốt nến thơm, đắp chăn ấm, chuẩn bị ngủ một giấc nhưng những tiếng động này đã làm ảnh hưởng tới cô.

Cô tức giận tóm lấy một người trong số họ, cau mày hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Người đàn ông nhìn thấy cô chủ của mình, đương nhiên không dám giấu diếm: "Không biết đã xảy ra chuyện gì mà bà chủ yêu cầu chúng tôi gọi bác sĩ đến ngay. Hình như nhị tiểu thư đã xảy ra chuyện ở trong phòng làm việc thì phải. "

Ôn Kiểu!

Nhịp tim của Hứa Úc Liêm nhảy loạn xạ, cô vội vàng chạy đến phòng làm việc. Hình như cửa phòng không có đóng chặt, bên trong im lặng đến chết người.

Cô loạng choạng đẩy cửa đi vào và đập vào mắt của cô chính là Hứa Ôn Giảo vừa khóc vừa dựa vào trong ngực của Hứa Kiều, toàn thân của nàng đều run lên vì sợ hãi. Không những thế còn có Hứa Thiến đang đứng sang một bên với khuôn mặt bị sưng lên và không nói gì. Trên sàn phủ đầy các tập tài liệu mà Hứa Ôn Giảo đã hất xuống trong lúc nàng và người kia giằng co.

Cô và nàng không ở cùng nhau chưa đến hai tiếng đồng hồ, trong thời gian đó đã xảy ra chuyện kinh hoàng gì thế này?

Hứa Úc Liêm lo lắng bước tới và nhẹ nhàng kêu đối phương: "Ôn Kiểu."

Người con gái yếu đuối và bất lực lao vào trong ngực của cô. Nàng túm chặt lấy góc áo của cô mà bật khóc như thể bị ai đó bắt nạt: "Chị ơi."

Dây thanh quản vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nàng thậm chí còn không thể nói được một chữ rõ ràng.

Trái tim của Hứa Úc Liêm bị tiếng khóc của Hứa Ôn Giảo làm tan vỡ, cô luống cuống xoa xoa gáy của nàng: "Em đừng sợ, có chị ở đây rồi."

Hứa Thiến nhìn thấy cảnh này, tức giận nói: "Cái này có chết được đâu? Hứa Ôn Giảo, cô giả vờ làm cái gì?"

Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm mạnh, Hứa Úc Liêm kinh ngạc trước lời nói của Hứa Thiến.

Cô biết dì của mình và Hứa Ôn Giảo có mối quan hệ không tốt. Nhưng chẳng phải là họ đã cùng nhau ăn cơm vào hai tiếng trước sao? Vì cái gì mà xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy?

"Đủ rồi! Em nghĩ mình làm đúng sao?" Hứa Kiều tức giận mắng: "Bản thân em còn không biết xấu hổ."

Hứa Thiến im lặng không nói lời nào, mặt của cô ấy vẫn còn rất đau, nhưng điều khiến cô ấy càng tuyệt vọng hơn chính là chị gái của mình đã ra tay đánh mình vì Hứa Ôn Giảo. Xem ra trong lòng của Hứa Kiều, cô ấy thậm chí còn không bằng con gái của một người phụ nữ đã chết.

Nhìn những người trong phòng, đôi mắt của Hứa Kiều lập tức tối sầm, mọi thứ xung quanh đều đang quay cuồng.

Bà đã nghe được tin dữ từ cuộc điện thoại, nó có liên quan đến Hứa Ôn Giảo. Có vẻ như Hứa Lương Bình thực sự muốn dồn người con gái bất hiếu của mình vào đường cùng. Người em gái mà bà tin tưởng cũng muốn giết chết Hứa Ôn Giảo. Bà chết lặng nghĩ, liệu đây có phải là báo ứng không? Một sự trừng phạt muộn màng cho cuộc đời nhuốm máu của bà.

Hứa Kiều bình tĩnh lại, nhìn người phụ nữ đang phẫn nộ kia, lạnh lùng nói: "Em mau xin lỗi Giảo Giảo đi."

Hứa Ôn Giảo núp vào trong ngực của Hứa Úc Liêm, chóp mũi của nàng hơi đỏ lên vì khóc. Nàng cụp mắt xuống, mặt không có chút cảm xúc nào, nhẹ nhàng nói: "Không đâu mẹ, dì không có cố ý đâu."

Hứa Úc Liêm sau khi nghe được câu này: "!?"

Thôi xong rồi! Người bình thường nhất trong cái nhà này cuối cùng cũng phát điên.

"Cô nói lại xem!" Hứa Thiến tức giận hét lên.

Cô ấy chắc chắn rằng Hứa Ôn Giảo sẽ không nói ra sự thật, Hứa Úc Liêm chính là ranh giới cuối cùng giữa hai người họ. Nếu sự việc này bị bại lộ, người bị ảnh hưởng nhiều nhất không phải là Hứa Kiều mà là Hứa Úc Liêm.

Hứa Kiều nhướng mày, đứng giữa Hứa Thiến và Hứa Ôn Giảo, bình tĩnh nói với con gái lớn của mình: "Úc Liêm, con đưa Giảo Giảo ra ngoài đi. Khoảng mười phút nữa bác sĩ sẽ tới để xem vết thương trên cổ của em con. Nếu có chuyện gì thì ngày mai con hãy đến nói với mẹ."

Hứa Úc Liêm tự biết mình phải nên làm gì vào những lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này. Cô đỡ Hứa Ôn Giảo đứng dậy, ôm eo của nàng và rời khỏi phòng làm việc ngột ngạt này.

Một lúc sau, sắc mặt của Hứa Thiến trở nên cực kỳ khó coi. Đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Kiều, cô ấy hạ giọng nói: "Chị ơi . . . em sai rồi."

Cô ấy đã sai khi bản thân ra tay quá chậm và để Hứa Kiều nhìn thấy.

Hứa Kiều nhìn khuôn mặt bầm tím của đối phương, nhẹ nhàng thở dài. Một bên là con gái và một bên là em gái, bà khó có thể nói ra những lời gay gắt và chỉ có thể bình tĩnh hỏi một câu: "Tại sao?"

"Em không chịu được." Hứa Thiến cúi đầu đứng ở trước mặt Hứa Kiều. Cho dù là một người có thể hô mưa gọi gió nhưng khi đứng trước chị gái của mình, cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ đứng nghe chị của mình mắng mà thôi, "Chị biết em không thích nó mà, em vẫn luôn không thích nó."

Hứa Kiều im lặng, ngồi xổm xuống và nhặt từng tài liệu trên mặt đất lên. Bà cụp mắt xuống, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong lòng: "Chị đã nói với em nhiều lần rồi, chuyện đó không phải lỗi của Ôn Thiện, Giảo Giảo chỉ là một đứa trẻ vô tội, em không nên đối xử với con bé như thế . . ."

Hai mắt của Hứa Thiến đỏ hoe, mặc dù bị đối phương đánh như vậy nhưng cô ấy vẫn cúi xuống giúp Hứa Kiều dọn dẹp đống bừa bộn này. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nhỏ giọng nói: "Còn chị thì sao? Ai sẽ là người thương chị đây?"

Trong phòng ngủ của Hứa Ôn Giảo, bác sĩ đã kiểm tra vết thương cho nàng.

Cổ của nàng không có gì quá nghiêm trọng, nhưng vào thời tiết lạnh như thế này thì vết thương sẽ rất khó lành. Thể chất của Hứa Ôn Giảo rất yếu cho nên nàng phải bôi kem trị sẹo mỗi ngày, chậm nhất là nửa tháng sau sẽ ổn.

Bác sĩ muốn giúp bôi thuốc, nhưng Hứa Ôn Giảo lắc đầu với vẻ mặt đáng thương. Nàng từ chối lòng tốt của đối phương: "Không sao đâu, tôi có thể tự mình làm được."

Hứa Úc Liêm cho rằng Hứa Ôn Giảo vừa mới trải qua chuyện kinh hoàng và có lẽ nàng không muốn bị ai chạm vào mình nữa, vì thế cô đã yêu cầu bác sĩ thu dọn đồ đạc và rời đi. Sau khi tiễn bác sĩ đi, cô mới quay trở lại phòng của nàng.

Thuốc được đặt trên tủ đầu giường, Hứa Ôn Giảo đã lên giường và trùm chăn lên người của mình.

"Sao em không bôi thuốc?" Hứa Úc Liêm đóng cửa lại, tăng nhiệt độ trong phòng lên.

Hứa Ôn Giảo làm nũng với cô: "Em không muốn bôi đâu. Đau lắm!"

Ánh đèn trong phòng ngủ rất sáng, sắc đỏ rút bớt dần đi, vết thương trên cổ của Hứa Ôn Giảo càng dữ tợn hơn, giống như vết thương bị gây ra bởi xích sắt của quỷ dữ dưới âm phủ để lại khi chúng trừng phạt những người có tội.

Hứa Úc Liêm cảm thấy xót và không thở được. Sau đó cô cầm thuốc trị sẹo mà bác sĩ đặt trên đầu giường và ngồi lên giường của Hứa Ôn Giảo.

Sau khi các nàng tách nhau ra lúc còn học đại học, Hứa Úc Liêm hiếm khi đến phòng của Hứa Ôn Giảo. Cô chỉ đến phòng của nàng vào vài ngày trước khi nàng từ nước ngoài trở về để ăn tết. Cô sẽ nhờ dì Lâm dọn phòng của nàng và mở cửa sổ trong phòng để khuếch tán mùi.

Cách bố trí của căn phòng không khác nhiều như những gì còn đọng lại trong ký ức của Hứa Úc Liêm. Trên tủ sách chủ yếu là các sách và truyện nước ngoài, còn có một tấm bảng trắng chuyên gắn những bức hình chụp chung của gia đình. Ngoài ra còn có một số bức ảnh chụp những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc đời của Hứa Ôn Giảo. Sau này khi chuyển đến căn hộ của mình, nàng treo những bức tranh mang về sau chuyến du lịch vòng quanh thế giới để thay thế cho những tấm hình này.

"Em cột tóc lên đi."

Hứa Úc Liêm ngồi nghiêng trên giường và kéo Hứa Ôn Giảo ra khỏi chăn.

Dây buộc tóc ở trong túi trang điểm, còn chiếc túi thì ở trên bàn trang điểm đằng kia. Hứa Ôn Giảo không muốn xuống giường, nàng dùng tay gom tóc lại, quấn vài vòng rồi giữ trong lòng bàn tay và để sau gáy.

Hứa Úc Liêm mở nắp và dùng ngón tay bôi thuốc mỡ màu xanh nhạt lên cổ của Hứa Ôn Giảo. Cô thấp giọng nói: "Chị sẽ cố gắng nhẹ nhàng. Có thể sẽ hơi đau một chút nhưng mà em đừng lo lắng."

"Em biết rồi." Hứa Ôn Giảo ngẩng cái cổ thon dài trắng nõn lên, chiếc đèn trên tường quá chói khiến nàng nhức mắt và buộc phải nhắm mắt lại.

Thuốc mỡ lạnh đi đi lại lại trên làn da nhạy cảm, bác sĩ cho biết cổ của nàng rất mỏng manh và có nhiều động mạch. Vì vậy tuyệt đối phải bôi thuốc thật nhẹ nhàng và xoa từ từ cho đến khi thấm vào da.

Hứa Úc Liêm cẩn thận làm theo lời dặn của bác sĩ, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, hơi thở đều đều.

Hứa Ôn Giảo trở nên căng thẳng khi đối phương chạm vào cơ thể, hơn nữa lại đúng ngay vào phần nhạy cảm của nàng. Lúc Hứa Úc Liêm chạm đến cổ họng, nàng khẽ thở hổn hển và nắm chặt chiếc chăn bông trong tay.

Hứa Úc Liêm nghĩ rằng nàng đang đau, cô dừng lại một lúc và hỏi: "Chị làm em đau sao?"

Im lặng thở một lúc, Hứa Ôn Giảo không nói gì, hai má đỏ bừng, cơ thể hơi run lên: "Không đau."

"Vậy em . . ." Hứa Úc Liêm nhìn thấy hai má đỏ ửng của nàng, tay của cô run rẩy, không cẩn thận làm hũ thuốc bị lật úp trên chăn. Cô vội vàng nhặt nó lên, không khí trong phòng ngủ đột nhiên trở nên cháy bỏng.

Cô thử hỏi đối phương: "Em tự mình bôi thuốc được không?"

Hứa Ôn Giảo cứ thế mà ngồi im như vậy, vẻ mặt thất vọng: "Chị ơi, chị cảm thấy vết thương của em quá xấu xí và đáng sợ đúng không?"

"Không có." Hứa Úc Liêm hỏi thử vậy thôi, ai lại bỏ mặc người đang bị thương như thế bao giờ. Cô yêu cầu Hứa Ôn Giảo xoay người lại và tiếp tục bôi thuốc cho nàng.

Hai người lại im lặng, Hứa Ôn Giảo chờ đợi một lúc rồi bỗng nhiên lên tiếng: "Chị không tò mò chuyện gì đã xảy ra trong phòng làm việc sao?"