Hứa Úc Liêm sẽ chủ động hỏi những điều mà cô tò mò, nhưng đêm nay cô lại kiềm chế một cách bất thường.
Trước kia cho dù bằng mặt nhưng không bằng lòng nhưng Hứa Ôn Giảo cùng Hứa Thiến cũng không có xảy ra chuyện giống như hôm nay. Người ta có câu im lặng là vàng, cho nên cách tốt nhất để ứng phó với tình huống không biết trước này là ngồi yên quan sát.
Hứa Úc Liêm nhẹ nhàng ấn vào phần sống lưng nhô ra của đối phương, giống như đang dỗ dành một con mèo con. Cô im lặng một lúc mới nói: "Trước khi em đến đây, chị luôn nghĩ rằng mẹ không thích chị."
"Ừm . . . không hẳn là mẹ không thích chị, chỉ là mẹ của chị không quan tâm đến con gái của mình nhiều như những người mẹ khác thôi."
Hứa Ôn Giảo sửng sốt khi đối phương chủ động tâm sự với mình.
Nàng quay đầu lại, nhìn Hứa Úc Liêm, ngập ngừng hỏi: "Tại sao lại như vậy?"
Một giây sau, thân thể của Hứa Úc Liêm chìm xuống, cô đắp chăn lên nửa người của mình, vỗ nhẹ chiếc gối thơm mùi xà phòng bên cạnh: "Em nằm xuống trước đi."
Giống như giọng điệu dỗ nàng ngủ lúc còn nhỏ, mặc dù Hứa Ôn Giảo không còn là một đứa trẻ nữa nhưng khi được nghe lại âm thanh đó, nàng vẫn sẽ rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Hứa Úc Liêm bật đèn ngủ, mặc dù đèn trần đã tắt hết nhưng cô vẫn ngồi ở đầu giường, mái tóc dài xõa ngang vai, đường nét của khuôn mặt và biểu cảm mờ mịt không thể nhìn ra được là cô đang suy nghĩ cái gì.
Ký ức tuổi thơ của một đứa trẻ hiếm khi bao gồm những sự kiện cụ thể. Chúng đơn giản chỉ là một mùi vị, một màu sắc, một nhiệt độ và một cảm xúc.
Hứa Kiều là một người luôn xa cách với mọi người xung quanh. Bà luôn bận rộn với công việc, thường xuyên đi công tác và trở về trong những đêm đầy mưa gió.
Cái ôm mà bà dành cho Hứa Úc Liêm không hề có chút ấm áp. Bà hiếm khi gọi cô một cách trìu mến chứ đừng nói đến việc dành thời gian cho cô.
Người ở bên cạnh Hứa Úc Liêm nhiều nhất vào lúc đó chỉ có dì của cô. Hứa Thiến luôn an ủi cô rằng Hứa Kiều không có ý đó, mẹ của cô không có cách nào để cân bằng giữa công việc và gia đình.
Nhưng mẹ của những đứa trẻ khác thì không như vậy. Dù bận rộn đến đâu nhưng ánh mắt của họ dành cho con cái của mình lúc nào cũng tràn ngập yêu thương. Ánh mắt của Hứa Kiều khi nhìn Hứa Úc Liêm rất phức tạp, lúc đó cô không hiểu được. Mãi đến khi lớn lên thì cô mới nhận ra đó là một dạng "xem kỹ" hay nói cách khác là một bài kiểm tra của bà dành cho cô.
Bà tham gia vào quá trình trưởng thành của Hứa Úc Liêm, nhưng không phải với tư cách là một người mẹ.
Hứa Kiều coi cô như một dự án lớn mà bà đầu tư, tốn rất nhiều thời gian và công sức. Mục đích cuối cùng chính là thu lợi nhuận từ nó. Việc tiếp tục toàn bộ quá trình luôn đi kèm với tinh thần trách nhiệm và mong muốn được chiến thắng. Có lẽ mẹ của cô đã nhận được một bất ngờ hoặc là cô trở nên có ý nghĩa với bà cho nên bà mới bỏ thêm cảm xúc của mình vào trong dự án này. Suy cho cùng, quanh đi quẩn lại thì bà vẫn chỉ có một mong muốn duy nhất từ cái dự án mà bà đã đầu tư, đó là "chiến thắng".
Hứa Úc Liêm đã từng nghĩ, nếu như cô không còn hữu ích nữa, liệu cô có bị mẹ của mình bỏ rơi hay không?
Lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ và vẫn chưa phát hiện ra điều này cho đến khi Ôn Kiểu xuất hiện.
Hứa Kiều dành nhiều thời gian ở nhà hơn và mối quan hệ giữa hai mẹ con cũng dần trở nên thân thiết hơn. Có vẻ như bà đã tìm thấy ý nghĩa mới trong dự án ban đầu, không còn coi cô là một phần của kế hoạch nữa mà là một người sống sờ sờ cùng sống chung hòa hợp.
Hứa Úc Liêm đã từng rất ghen tị với Ôn Kiểu vì cô chưa từng được như thế. Hứa Kiều luôn đối xử tốt với nàng cho dù cả hai không phải người thân. Bà cẩn thận gọi nàng bằng biệt danh và bảo cô hãy chăm sóc cô gái nhỏ bé được người lớn bảo vệ quá mức này.
Cho đến ngày nay, Hứa Úc Liêm vẫn không thể tìm ra nguyên nhân khiến Hứa Kiều thay đổi thái độ với cô, cũng như là mối liên hệ của bà và Hứa Ôn Giảo vào thời điểm trước đó. Thế nhưng luôn có một điều mà cô luôn hiểu rõ nhất chính là mong muốn của nàng.
Lần tiếp xúc thân mật để lại cho các nàng ấn tượng sâu sắc nhất là vào một đêm mưa dài. Tấm lưng trần mịn màng và thẳng tắp của Hứa Úc Liêm lộ ra hoàn toàn. Cô khom lưng nằm trên gối, tấm ga trải giường được cô nắm trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, khi thả lỏng ra chỉ còn một đống nếp nhăn.
Ngoài cửa sổ mây đen cuồn cuộn, mưa dày đặc và sương mù, tiếng va chạm vào kính giống như âm thanh chém giết lẫn nhau trên chiến trường. Hứa Ôn Giảo gõ cửa phòng của cô và nói rằng nàng không thể ngủ được. Hứa Úc Liêm giữ chặt tấm cửa, tranh cãi một lúc lâu và cuối cùng thì cô cũng để cho người kia vào.
Sau đó mọi việc diễn ra như nước chảy thành sông, đầy cám dỗ tựa như dạo chơi trên thiên đường.
Hứa Ôn Giảo áp vào mông của cô, dùng thân thể mềm mại của chính mình cọ xát từng bộ phận trên người của cô.
Hứa Úc Liêm hít thở sâu liên tục, hơi nóng chảy trong mạch máu, cuốn trôi mọi sự kiên trì của cô. Nhịp đập của trái tim mãnh liệt, tứ chi tê dại, lắc lư theo từng nhịp điệu hưng phấn và sâu sắc.
Cho đến khi có người gõ cửa, Hứa Úc Liêm mới hoàn hồn và ngã gục ngay lập tức từ tư thế quỳ. Tay của Hứa Ôn Giảo vẫn còn ở chỗ đó, nàng cảm giác được đầu ngón tay của mình ươn ướt, kiên nhẫn dỗ dành cô: "Không sao đâu . . ."
Giọng nói của Hứa Kiều vang lên: "Úc Liêm, con ngủ chưa? Giảo Giảo có ở trong phòng của con không?"
Hai người không một mảnh vai che thân ôm chặt nhau, Hứa Úc Liêm cảm thấy tim của mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô xấu hổ đến mức muốn muốn trốn khỏi đây, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể nào trốn được, cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng. Cô hít một hơi thật sâu, giọng hơi run run: "Con chưa có ngủ, Giảo Giảo đang ở trong phòng của con. Mẹ đang tìm em ấy sao?"
Hứa Kiều sẽ không vào nếu không được con cái của mình cho phép. Cô nhớ rằng mẹ của mình cũng đã yêu cầu Hứa Ôn Giảo khóa cửa khi đi ngủ cho nên tạm thời các nàng đang rất an toàn.
Trước khi cô kịp điều chỉnh tâm lý, Hứa Ôn Giảo đã dùng răng cắn vào phần thịt mềm sau gáy của cô và nhẹ nhàng ép chặt lấy nó.
Hứa Úc Liêm bị tập kích bất ngờ, cô cắn môi và thở hổn hển hai lần. Hai mắt của cô đỏ lên, lưng bị ép vào sát bộ ngực tròn trịa của Hứa Ôn Giảo, vòng eo càng bị đối phương siết chặt hơn. Cô phải hít thật sâu mới bình tĩnh lại được và nói nhỏ với nàng: "Em ngồi yên đi."
"Chị ơi, hình như em quên khóa cửa." Hứa Ôn Giảo nhận ra cô đang hoảng hốt, nhưng thay vì an ủi thì lại cứ muốn chọc ghẹo cô: "Mẹ vào thì chúng ta phải làm sao?"
Hứa Úc Liêm đẩy nàng ra không được, bụng dưới bị người sờ soạng lung tung, cái này chỉ càng khiến cô cảm thấy toàn thân của mình nóng hơn. Cô lo lắng đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, trong khi mắng nàng là đồ vô liêm sỉ, cô lo sợ rằng mình có thể bị bắt quả tang ngay tại trận.
Hứa Kiều vẫn đứng ở cửa, bà nhẹ nhàng nói: "Không có gì, đêm nay mưa lớn, Giảo Giảo ngủ một mình sẽ sợ. Con hãy chăm sóc em con thật tốt."
Tiếng mưa rơi càng lúc càng dồn dập, từng hạt mưa đập mạnh vào cửa kính khiến con người ta càng chìm đắm trong phiền muộn hơn. Những lời này của mẹ khiến cơ thể ấm áp của cô đột nhiên lạnh đi. Hứa Kiều đi đến phòng của Hứa Ôn Giảo để xem nàng có ổn khi ngủ một mình vào đêm mưa lớn như thế này không. Khi mở cửa ra và không thấy có người trong phòng, bà cho rằng nàng đang ở trong phòng ngủ của con gái bà.
Mẹ của cô chưa bao giờ quan tâm đến việc cô có lạnh vào mùa đông và có sợ ngủ một mình vào những đêm mưa lớn hay không. Thế nhưng bà lại sẵn sàng đến đây chỉ vì Hứa Ôn Giảo và nhờ cô chăm sóc nàng thật tốt.
Mẹ ơi, mẹ có biết rằng con gái nuôi yêu quý của mẹ luôn thèm muốn con gái ruột của chính mẹ không?
Cô chăm sóc nàng đến tận giường.
Hứa Úc Liêm cảm thấy chua xót, lạnh nhạt đáp: "Vâng, con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."
Nghe thấy tiếng bước chân đang rời khỏi cửa, Hứa Úc Liêm quay người lại và nhìn chằm vào người con gái yếu đuối kia với vẻ mặt u ám.
"Chị ơi?" Hứa Ôn Giảo hơi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đối phương, lòng bàn tay của nàng vẫn còn ươn ướt.
Hứa Úc Liêm cụp mắt xuống, đột nhiên đè người xuống và ngồi lên cái bụng nhấp nhô của nàng. Hứa Ôn Giảo mở to hai mắt, cổ tay thon dài của nàng buông xuống, ánh mắt có chút hoảng hốt: "Hử?"
Nàng nghĩ rằng sẽ phải mất một thời gian nữa thì Hứa Úc Liêm mới chịu chủ động. Nhưng đối phương chỉ do dự một lát rồi bóp lấy cổ của nàng, động tác có phần hơi thô bạo, đầu lưỡi tùy tiện trêu chọc miệng của nàng.
Hứa Ôn Giảo giơ tay lên muốn ôm người nằm trên, nhưng Hứa Úc Liêm không cho. Cô bắt chéo cổ tay của nàng và cố định chúng lại, sau đó kéo lên đỉnh đầu và buộc nàng phải cong lưng lên.
Cơ thể của cô tràn đầy sức lực, nhưng trong trái tim vẫn còn một khoảng trống, hơi thở nóng bỏng lan vào tai của người kia. Hứa Úc Liêm áp chặt vào người nằm dưới thân mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ôn Kiểu, em yêu của chị, em kêu to lên đi. Để mẹ biết và sau đó chúng ta sẽ chết cùng nhau."
Hứa Ôn Giảo vặn vẹo eo, thậm chí còn điên cuồng hơn cả cô. Ngay khi nghe được âm thanh ma mị từ đối phương, Hứa Úc Liêm hung hăng cắn nát bờ môi của nàng. Hứa Ôn Giảo liếm máu trên môi của mình rồi cười lớn, sau đó nàng chỉ ghé sát vào tai của Hứa Úc Liêm và nhẹ nhàng thở ra, cầu xin cô thỏa mãn mình.
Chắc có lẽ là vì muốn trả đũa sự trêu chọc của nàng mà Hứa Úc Liêm làm vào lần đó rất mạnh bạo. Khi Hứa Ôn Giảo xuống giường, hai chân của nàng yếu đến mức gần như khuỵu xuống đất. Bất kể Hứa Kiều có thừa nhận hay không, bà cũng cần phải chịu một phần trách nhiệm trong mối quan hệ của các nàng.
"Mẹ của chúng ta không phải là người giỏi bộc lộ cảm xúc." Sau khi nghe Hứa Úc Liêm bình tĩnh kể về quá khứ, còn biết được người ấy đã từng ghen tị với mình, Hứa Ôn Giảo không biết nên bày tỏ cảm xúc như thế nào.
Con người mà, đâu ai giống ai được, cảm xúc và suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau. Mình không trong tình cảnh của người ta thì làm sao mà hiểu được họ đã trải qua những gì. Tất cả mọi người trên thế gian này đều có vết sẹo trong lòng, họ không nói, không thể hiện ra bên ngoài không có nghĩa là họ không cảm thấy đau. Thế nhưng quá khứ cũng chỉ là quá khứ, chuyện đã qua rồi và những oán hận cũng đã được bỏ lại ở phía sau.
Hứa Úc Liêm chống người dậy và cười nhạt nói: "Chị chưa từng trách mẹ. Ở xung quanh chị luôn luôn có mọi người, có đủ thứ mà chị muốn, không thiếu thốn bất cứ cái gì và dì cũng là người đã ở bên cạnh chị nhiều nhất vào thời điểm đó."
Trong thời gian Hứa Kiều vắng mặt, Hứa Thiến đã thay thế mẹ của cô. Chính vì thế trong chuyện này, cô không thể nói những điều không hay.
"Em biết quan hệ của chị và dì rất tốt." Hứa Ôn Giảo cúi đầu, rầu rĩ nói.
Cho dù thế nào thì con người vẫn luôn tồn tại mặt ích kỷ của mình. Chúng ta luôn muốn những người thân thiết đứng về phía mình. Dù cô có đứng về phía nàng nhưng rất khó để nói rằng nàng vô tội trong chuyện này.
Hứa Úc Liêm biết nàng đã hiểu lầm ý của mình nên cô cân nhắc xem mình sẽ nói gì tiếp theo: "Ôn Kiểu, em và dì mâu thuẫn với nhau, ai đúng ai sai, chị cũng không thể nào nói được. Bởi vì chị chỉ thấy được kết thúc của sự việc chứ không phải người trực tiếp tham gia vào toàn bộ quá trình. Dù chị có bày tỏ quan điểm của mình như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể cho biết được người nào làm đúng và người nào làm sai."
Họ đều là người thân và cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu giúp người này thì sẽ làm tổn thương người kia.
"Chị hỏi em một câu, em có muốn nói thật cho chị biết không?" Hứa Úc Liêm thấp giọng lẩm bẩm, đưa tay chạm vào khuôn mặt của Hứa Ôn Giảo, đêm nay cô đặc biệt rất dịu dàng, "Chị thương em rất nhiều, nhưng chị không thể làm điều đó."
Hứa Ôn Giảo xoay người lại nhìn Hứa Úc Liêm và không trả lời câu hỏi này. Nàng kéo cổ tay của cô xuống và vẽ những vòng tròn qua lại ở một bên cổ tay. Lần đầu tiên có người chạm vào được phần mềm mại nhất trong trái tim đầy sẹo của nàng sau một thời gian dài.
Làm gì tìm được ai thương nàng như người ấy đâu chứ? Chính vì thế mà có đôi lúc nàng khó có thể nhìn thẳng vào Hứa Úc Liêm. Người con gái này giống như vì sao tinh tú trên bầu trời, đối phương quá mức trong sạch. Sự lương thiện đó đáng lẽ không nên tồn tại, vì nó khiến cho những người có mục đích riêng trong cái nhà này đều cảm thấy hổ thẹn, như thể bàn tay nhuốm đầy máu tươi của họ đang vấy bẩn một thiên thần vậy.
Hứa Ôn Giảo cảm thấy chua xót trong lòng: "Vậy chị càng phải thương em nhiều hơn."
Hứa Úc Liêm nhướng mày, cho rằng nàng tham lam quá mức: "Như vậy còn chưa đủ sao?"
Giây tiếp theo, người nào đó hôn lên môi của cô một cái.
Cô sửng sốt, Hứa Ôn Giảo nhanh chóng rút vào trong chăn, che kín cả khuôn mặt.
"Ngủ ngon."
Hứa Úc Liêm mím môi, cảm thấy có chút bối rối, cuối cùng cũng không nói gì mà chỉnh lại chăn đắp cho Hứa Ôn Giảo.