Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 81: Vở kịch chúc thọ



Hứa Ôn Giảo không thể nhìn rõ được người đó là ai.

Không biết là nhân vật tầm cỡ nào mà mọi người ở một số bàn xung quanh đã đứng lên và chắn tầm nhìn của các nàng.

Mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, hầu hết đều rất khó coi, và bầu không khí bất an bao trùm lấy toàn bộ phòng ăn.

"Lần này anh ta còn quay trở lại à?"

"Không phải chính miệng anh ta bảo sẽ không quay trở lại đây nữa sao?"

Người đàn ông có thân hình cao lớn và mặc một bộ vest rất lịch sự. Ông ta chống một chiếc nạng gỗ được sơn màu bạc và bước tới chỗ của mọi người.

Người này có khuôn mặt quý phái, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt phong lưu đa tình giống như một diễn viên nhạc kịch nổi tiếng trong nước đã qua đời vì bệnh tật, ông ta và Hứa Kiều cũng có nét giống nhau. Đi bên cạnh là vợ của ông ta, người mang hai dòng máu Hàn và Đức, và cô con gái riêng mới ngoài đôi mươi của ông ta.

Chuyến bay của họ bị hoãn và khởi hành muộn nửa tiếng.

Lão Hứa ban đầu không tỏ ra thái độ gì, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đó, lão lại tỏ ra ân cần, tốt bụng khiến tất cả những đứa con ngoài giá thú đều phải ghen tị.

Hắn gọi đối phương một cách thân thiết: "Chiêu Minh, mừng con trở về."

Hứa Chiêu Minh là con trai cả của Hứa gia.Hơn mười năm về trước, ông ta bị kẻ thù tấn công, giữa đường gặp cướp và bị người ta lôi ra khỏi xe đánh gãy một chân. Sau đó chân không thể bình phục và ông ta chuyển ra nước ngoài để sinh sống.

Vài năm sau, ông ta tái hôn với một bà mẹ đơn thân và hiếm khi trở về nước trong nhiều năm.

Lẽ ra người con trai cả này không nên trở thành một mối đe dọa, nhưng mỗi lần ông ta trở về nước đều gây ra rất nhiều đồn đoán trong nội bộ.

Hứa Chiêu Minh bị tật ở một chân, nhưng đầu óc của ông ta không hề bị phế đi. Tuy không có hôn nhân trên danh nghĩa để liên minh kinh doanh, nhưng nếu ông ta nhận con nuôi từ một nhánh phụ của gia tộc thì sẽ có một đứa con cùng chung huyết thống với mình.

Người được lão già yêu thương nhất vào lúc đó là Hứa Chiêu Minh và Hứa Kiều. Hai anh em này là người có thể hô mưa gọi gió trong gia tộc. Nếu ông ta nhất quyết không rời đi thì không ai có thể lay chuyển được vị trí của ông ta trong gia đình.

Trước tiên, Hứa Chiêu Minh sắp xếp cho vợ và con gái của mình ngồi ở ghế trống bên phía bàn dành cho phụ nữ, sau đó ông ta chống nạng đi đến bàn chính.

Mấy anh chị em đang đứng đều đồng loạt hô lên: "Anh."

Hứa Kiều vẫn ngồi đó với vẻ mặt bình tĩnh như mặt nước không có chút gợn sóng nào. Bà thờ ơ nhìn Hứa Chiêu Minh, người anh trai của mình và cũng là người con trai trưởng trong nhà.

"Em gái." Hứa Chiêu Minh nhìn Hứa Kiều, dáng người đứng lại thấp hơn một chút.

Trên mặt đã có nhiều vết lốm đốm và nhiều nếp nhăn, không còn như mấy năm trước nữa. Ông ta vui mừng khôn xiết: "Em cũng ở đây sao? Vậy Úc Liêm có ở đây hay không?"

Từ lúc ông ta nói ra những lời này, không một ai nói nữa.

Sắc mặt của Hứa Kiều đen như mực, bà nhếch môi mỉa mai nói: "Anh à, anh cố ý chọn ngày hôm nay để quay trở lại sao?"

Hứa Chiêu Minh ngạc nhiên trước câu hỏi của   Hứa Kiều. Mặc dù ông ta và bà đã không gặp nhau nhiều năm rồi, nhưng mỗi năm ông ta đều sẽ trở về nước vào ngày sinh nhật của Hứa Lương Bình, và năm nay cũng không ngoại lệ.

Hứa Kiều chỉ hỏi đúng một câu duy nhất như thế.

Cho dù ông ta là con trai trưởng của một gia tộc lớn nhưng chưa từng có âm mưu quỷ kế để đạt được mục đích của riêng mình. Ông ta lập tức nhận ra có điều gì đó bất thường và quay sang nhìn Hứa Lương Bình.

Ông ta lấy lại bình tĩnh và hỏi: "Cha, cha lại muốn làm cái gì?"

Có một số người, dù bản thân đã sắp chết nhưng vẫn kiên quyết không chịu buông tay.

Những người xung quanh ngồi thành nhóm hai ba người, Hứa Chiêu Minh vẫn còn đứng đó và trở nên đặc biệt nổi bật.

Hứa Ôn Giảo không có ý định tham gia màn kịch này nhưng khi liếc nhìn đối phương, vẻ mặt của nàng đột nhiên cứng đờ, đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là sợ hãi và còn có sự phẫn nộ cùng thống khổ.

Tựa như có dị vật mắc vào cổ họng khiến việc nuốt và nhổ ra trở nên khó khăn.

Đó là hình ảnh luôn luôn lập đi lập lại trong ký ức của Hứa Ôn Giảo rất nhiều năm qua. Nàng đã nhiều lần đến gặp bác sĩ tâm lý để được thôi miên nhằm khắc sâu trí nhớ. Không những thế, nàng còn nhờ một họa sĩ phác họa khuôn mặt đó lên một tờ giấy trắng. Nàng vĩnh viễn không muốn quên đi khuôn mặt này cho đến khi chết.

Sắc mặt của Hứa Ôn Giảo tái nhợt, nàng đã quen với việc với lấy tách trà trong tay, muốn uống nước để bình tĩnh lại, nhưng lại phát hiện trong tách đã trống rỗng.

Nàng xoay mặt kính tròn trên bàn, một tay nhấc ấm trà để rót nước, tay kia nắm chặt chiếc áo khoác lên đầu gối, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình.

Hứa Ôn Giảo khàn khàn nói: "Chị ơi, ông ta là ai vậy?"

Hứa Úc Liêm đang bị phân tâm, nghe thấy nàng gọi mình, lập tức quay trở lại và giới thiệu cho đối phương: "Đây là người cậu mà chị đã nói với em lúc nãy."

Cậu Cả?

Ấm trà vừa mới được pha thêm trà lập tức rơi xuống, nắp trà mở ra, tất cả nước trà nóng đều đổ lên mu bàn tay của Hứa Ôn Giảo đang đặt dưới gầm bàn.

Hơi nóng bốc lên, trên mu bàn tay mảnh khảnh lập tức xuất hiện một mảng đỏ lớn.

Có vài người hốt hoảng la lên, Hứa Úc Liêm là người có phản ứng lớn nhất.

Đầu óc của cô trống rỗng, cô nhanh chóng lấy chiếc áo khoác ướt đẫm của mình ra khỏi đùi của Hứa Ôn Giảo và nắm lấy bàn tay đang bị thương của nàng. Cô gấp đến mức nghẹn họng: "Ôn Kiểu, chúng ta đi thôi!"

Bên ngoài có xe ra vào nhưng hiện tại không thể đưa các nàng đến bệnh viện được. Hứa Úc Liêm đành phải đưa Hứa Ôn Giảo vào nhà vệ sinh, xả nước nhiều lần và cố gắng dùng mọi biện pháp tốt nhất để vết thương không trở nên nghiêm trọng.

Nhưng sự việc kế tiếp nằm ngoài sức tưởng tượng của Hứa Úc Liêm. Hứa Ôn Giảo đột nhiên đẩy cô sang một bên, tiếng ghế kéo trên sàn gạch vô cùng chói tai, eo của cô va vào mép bàn, bát đũa va vào nhau kêu lạch cạch.

Hứa Ôn Giảo bất ngờ lao về phía trước như một con chim hoàng yến thoát khỏi lồng giam.

Dây cột tóc màu đỏ tung bay, Hứa Úc Liêm chỉ kịp túm lấy một cái đuôi thì dây buộc tóc đã bị tuột ra, khiến mái tóc dài của nàng xõa xuống như thác nước.

Hiện trường náo loạn, người đàn ông đang đối mặt với cha của mình đột ngột quay lại, trước mặt ông ta là một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn thẳng vào mình.

Người con gái mảnh mai yếu đuối bước tới và nắm lấy cổ áo vest của ông ta.

Đôi mắt của Hứa Ôn Giảo nheo lại, những đường gân ở trên cổ của nàng nổi lên và kéo dài đến cằm.

Nàng mặc kệ tay của mình đau nhức ra sao và siết chặt các ngón tay đến mức xương ngón tay có thể gãy bất cứ lúc nào. Trong cổ họng của nàng phát ra tiếng kêu thê lương như tiếng ngỗng đơn độc: "Là ông thật sao?! Người năm đó là ông đúng không? Có phải là ông hay không?"

Chú ơi, chú có thể thả con và mẹ của con đi được không?

Ôn Kiểu, mẹ của con bảo con hỏi cái này sao?

Ngày mai con có thể chơi ở bên ngoài thêm nửa tiếng nữa được không?

Vậy con phải bảo mẹ ăn uống đầy đủ vào.

Chú là người xấu.

Không, chú là người mà mẹ biết.

. . . . . 

Sự bất lực khi bị mắc kẹt trong bốn bức tường lúc còn nhỏ, thế giới xung quanh nàng nhỏ bé lắm và không thể biết được ngoài kia có gì. Tiếng khóc ngày đêm sau khi mất đi người mẹ cũng là người thân duy nhất của mình, và sự im lặng của những người biết sự thật đằng sau đó. Nàng ôm thân xác bệnh tật và trái tim đầy sẹo lang thang trong thời gian qua, yêu một người không yêu mình, đã từng tuyệt vọng và cố gắng buông bỏ mọi thứ.

Sau khi trở về từ cõi chết, không còn bệnh tật đeo bám, người yêu của nàng đã đáp lại mong muốn của nàng, và nàng muốn mở lòng ra để sống một cuộc sống mới.

Hóa ra tất cả những điều này chỉ là lời nói dối của các vị thần. Nàng vĩnh viễn không thể thoát khỏi số phận bi thảm và đầy nghịch lý của mình.

Có ai hiểu thấu cảm giác thế nào là hy vọng và thế nào là tuyệt vọng hơn nàng hay không?

"Tại sao lại là ông? Làm sao có thể như vậy được?"

Hứa Ôn Giảo hỏi Hứa Chiêu Minh một cách không mạch lạc, và một mùi ngọt ngào xộc vào cổ họng.

Nét mặt của người con gái này giống hệt Ôn Thiện vào mười năm về trước một cách đáng kinh ngạc. Hứa Chiêu Minh để nàng kéo cổ áo của mình, vẻ mặt của ông ta lúc này rất phức tạp, trong mắt hiện lên cảm giác áy náy và xấu hổ sâu sắc.

Quá khứ lướt qua như một cơn gió, ông ta bất đắc dĩ gọi ra cái tên đã chôn sâu trong ký ức: "Ôn Kiểu, con đã trưởng thành thật rồi."

Máu lạnh từ đầu đến chân ngay lập tức, nội tạng như bị những bị gai nhọn đâm thủng, máu tuôn trào ra bên ngoài.

Hứa Ôn Giảo nghiến răng, những giọt nước mắt to như hạt đậu không kiềm chế được mà cứ thế lăn xuống, lần lượt rơi xuống đến đến cằm của nàng.

Là ông ta, thực sự là ông ta!

Tất cả manh mối được xâu chuỗi lại thành một đầu mối, người này chính là người đã giam giữ nàng và Ôn Thiện trong nhiều năm. Sau khi hai mẹ con trốn thoát thành công, cũng không biết rõ tin tức của đối phương như thế nào. Người đàn ông mà nàng muốn tìm hiểu nhiều năm qua nhưng không nhận được kết quả gì hóa ra là cậu của Hứa Úc Liêm và là anh trai ruột của Hứa Kiều.

Hóa ra người này luôn ở rất gần, nàng chỉ cách sự thật một bước, nhưng nàng đã bỏ lỡ nó hơn mười năm.

Hiện trường bắt đầu trở nên rối ren, không ai biết Hứa Ôn Giảo đến từ đâu, lời qua tiếng lại giữa nàng và người con trai trưởng của Hứa gia khiến mọi người ở đây bắt đầu đặt ra nghi vấn

Lúc này vẻ mặt của Hứa Lương Bình trông rất khó coi, ông ta ra lệnh: "Kéo con nhỏ đó ra! Đừng để nó làm loạn nữa."

Quản gia Tôn và vệ sĩ ở phía sau nghe được lệnh và chuẩn bị bước tới ra tay.

Hứa Kiều tức giận, trong mắt tràn đầy sát khí: "Ai dám động vào con gái của tôi?"

Trong lúc nhất thời, không có người nào dám tiến lên.

Hứa Kiều luôn là một tồn tại đặc biệt trong Hứa gia. Bà giống người mẹ quá cố của mình hơn là người anh trai, và bà đã phải chịu đựng sự thiên vị của Hứa Lương Bình từ khi còn nhỏ.

Bà từng là một thiên kim tiểu thư nổi tiếng nhất của giới thượng lưu vào lúc đó. Công tử giàu có theo đuổi bà đã thành công bước qua ngưỡng cửa dinh thự này.

Sau khi rời khỏi Hứa gia, bà đã trở thành một người điên hoàn toàn. Có tin đồn được lan truyền trong giới thượng lưu rằng cái chết bất ngờ của người chồng có liên quan đến bà.

Bà là một đao phủ, một kẻ giết người và một kẻ có nhiều âm mưu quỷ kế.

Bà cũng là một người mẹ.

"Ôn Kiểu, em mau buông tay ra trước." Hứa Úc Liêm nắm lấy cổ tay của Hứa Ôn Giảo, tim của cô như muốn nhảy lên tận cổ họng.

Cô không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng cô nhất quyết không thể để Hứa Ôn Giảo trở thành mục tiêu chỉ trích nữa. Tay của nàng vẫn đang bị thương và tình trạng hiện tại của nàng rất tồi tệ.

Hứa Ôn Giảo ngoảnh mặt làm ngơ, tuyệt vọng nhìn người đàn ông với vẻ mặt bi thương, vết sẹo trong lòng nàng lại một lần nữa bị xé ra, lộ ra nội tâm mục nát được bao bọc bởi vẻ ngoài hào nhoáng.

Nàng hỏi đi hỏi lại đối phương: "Tại sao? Tại sao ông lại ở đây? Tại sao những năm đó ông lại làm như thế với tôi và mẹ của tôi! Hãy nói cho tôi biết đi!"

Tại sao tất cả mọi người luôn muốn nàng sống không bằng chết?!

Hứa Chiêu Minh không nói một lời nào, có một số tội lỗi cho dù có chết hàng ngàn lần cũng không thể rửa sạch. Dù có đưa ra bao nhiêu lời giải thích thì đó cũng chỉ là những lời ngụy biện trước mặt người thân của người đã khuất.

Tất cả mọi người đều đứng ngoài cuộc để xem, Hứa Kiều đang rất khó chịu nhưng bà cũng không ngăn cản nàng. Hứa Úc Liêm lo lắng đứng sang một bên, trong lòng cô thầm sợ hãi.

Tình trạng của Hứa Ôn Giảo bây giờ không thể nào thảm hơn được nữa, nước mắt của nàng làm nhòe mái tóc rối bù.

Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, lòng đầy phẫn nộ, có thể ngất đi vì kiệt sức bất cứ lúc nào.

Hứa Úc Liêm không thể nói được gì và chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy người con gái yếu đuối gần như tan nát. Cô kéo nàng ra khỏi Hứa Chiêu Minh và ôm nàng vào trong ngực của mình.

Hai mắt của cô đỏ hoe, lo lắng nói: "Ôn Kiểu, xin em hãy bình tĩnh lại đi."

Rơi vào trong vòng tay ấm áp, Hứa Ôn Giảo giãy dụa hai lần, sau đó mới bình tĩnh lại được một chút.

Sự tức giận dồn lên đầu, tắc mạch máu não và thiếu oxy, nhịp tim rối loạn liên tục, cơn đau gần giống như cái chết trên bàn mổ.

Hứa Ôn Giảo xoay người lại và siết chặt vòng eo của Hứa Úc Liêm. Nàng tựa đầu vào vai của cô, vừa khóc vừa ho khan, tai bị ù đi.

Hứa Úc Liêm đau lòng không thôi, cô biết thân thể của Hứa Ôn Giảo vốn rất yếu. Nếu tối nay nàng phải trải qua tất cả những rắc rối này, chỉ sợ là nàng sẽ đổ bệnh mất thôi.

Dường như có người đang chửi rủa điều gì đó nhưng những lời ấy không hề lọt vào tai của Hứa Úc Liêm. Cô nói ra ý muốn của mình: "Ôn Kiểu, chúng ta về nhà thôi."

Cô nhìn khuôn mặt của đám người xung quanh mình, nghiến răng nghiến lợi: "Nơi rác rưởi này thật là kinh tởm."

"Con bé này ăn nói kiểu gì vậy?" Một người chú chỉ vào cô và mắng: "Làm ầm lên như thế mà còn muốn bỏ về nhà . . ."

Hứa Kiều giơ tách trà lên và ném thẳng về phía của người chú kia. Ông ta sợ hãi đến mức nhắm mắt lại và tức giận lau mặt của mình. Dưới ánh mắt đe dọa của bà, đối phương cố gắng kìm nén những lời chửi thề trong bụng.

Những giọt trà bắn tung tóe và dính vào áo của Hứa Lương Bình. Lão ngồi bình thản trong tâm bão, trên mặt không có tức giận hay vui mừng.

Anh chị em quay lưng đối đầu với nhau, con cháu cãi nhau, giữa những cặp đôi có vết nứt. Mọi chuyện diễn ra giống như một màn kịch hay và tất mọi người có mặt đều là con rối để lão mua vui. Mọi tội lỗi trong quá khứ, sự thù hận trong lòng, tất cả đều có ở trong vở kịch này.

Lão vô cùng hài lòng với món quà mừng thọ do chính mình tự chuẩn bị này.

------Xin nhắc lại một lần nữa, hai nữ chính không cùng chung huyết thống và vì thế mong các bạn đọc giữ bình tĩnh trước tình huống truyện. Cảm ơn các bạn đọc rất nhiều!