Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 82: Người đã khuất



Khác biệt với không khí náo nhiệt của bữa tiệc khiêu vũ bên ngoài thì bên trong phòng ăn tràn ngập mùi sát khí nồng nặc.

Hứa Lương Bình vẫy tay gọi quản gia Tôn lại và thì thầm vài lời vào tai của ông ta. Vẻ mặt của người quản gia này trở nên nghiêm nghị, ông ta lập tức vòng qua mọi người và rời đi.

Hứa Lương Bình chỉnh lại trang phục, đứng dậy khỏi ghế chính và chậm rãi đi về phía hai người con gái đang ôm nhau.

Lão nhớ rõ người cháu gái có đôi lông mày đẹp này được gọi là Úc Liêm. Lúc cô còn nhỏ, lão đã từng ôm cô vào lòng và nói chuyện, đó cũng là lần duy nhất hai ông cháu tiếp xúc với nhau. Lúc Hứa Kiều phát hiện ra, bà đã đưa đứa con gái ngây thơ của mình rời khỏi lão ngay lập tức, và không quên dùng ánh mắt hình viên đạn để cảnh cáo lão.

Về phần người con gái ốm yếu kia, lão cười nhạo trong lòng. Quả thực nàng giống y như mẹ của nàng, có vẻ ngoài quyến rũ tự nhiên và khiến người khác không thể nào rời mắt.

"Ông!"

"Cha!"

Nhận thấy chuyển động của lão, một nhóm người hét lên.

Đối mặt với ánh mắt nham hiểm của Hứa Lương Bình, Hứa Úc Liêm thầm nghĩ có chuyện gì đó không ổn. Cô không thể để Hứa Ôn Giảo ở lại đây lâu hơn, những gì mà những người này có thể làm sẽ không có điểm kết thúc, và e rằng mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Cô buông Hứa Ôn Giảo đang thở hổn hển ra, quàng tay qua vai của nàng định bước ra ngoài nhưng lại bị một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen chặn lại.

Các chị em họ của Hứa Úc Liêm muốn tiến lên để giúp đỡ, nhưng tất cả đều bị chính người nhà của mình kéo sang một bên và cảnh cáo không được gây rắc rối.

"Mau biến đi!" Hứa Úc Liêm đỡ lấy cơ thể nặng nề của Hứa Ôn Giảo sau khi mất hết sức lực, vẻ mặt đặc biệt không vui.

"Các người còn muốn làm gì hai đứa con gái của tôi?" Hứa Kiều đứng ở phía sau bọn họ, chặn tầm nhìn của Hứa Lương Bình.

Bà nói một cách vô cảm: "Cha à, đừng ép con biến một sự kiện vui vẻ thành một cái đám tang, kẻo không có người nào đến nhặt xác của cha."

Tin tức mà bà tra ra được không chỉ có Hứa Chiêu Minh sẽ trở lại mà còn có những chuyện khác. Bà không thể ngăn chặn Hứa Ôn Giảo tiếp cận chân tướng, nhưng cũng không thể để Hứa Lương Bình hủy hoại con gái của mình tại đây.

Lời nói của bà phạm phải tội bất hiếu, thế nhưng điều khiến mọi người có mặt rùng mình là Hứa Lương Bình không hề tức giận mà lại nở một nụ cười kỳ lạ.

Lão không hề quan tâm đến những lời khiêu khích của Hứa Kiều mà vẫn bình thản nói tiếp: "Con gái, cha nghe nói con nhận nuôi đứa con gái của một người phụ nữ đã chết. Đứa trẻ ấy cũng đáng thương như con khi còn nhỏ vậy. Cha cảm thấy đứa trẻ này thật tội nghiệp cho nên mới cố gắng hết sức để giúp con bé tìm được người thân cuối cùng trên cuộc đời này. Cha đã già rồi, muốn tích đức cho mình thì có làm sao đâu?"

Những người có mặt khi nghe về thân phận của Hứa Ôn Giảo lập tức thì thầm với nhau. Quả thực, họ chỉ biết rằng mẹ của nàng đã chết, hóa ra cha của nàng vẫn còn sống sao?

Thế nhưng cái này thì có liên quan gì đến Hứa gia? Rốt cục thì nguyên nhân nào đã khiến Hứa Lương Bình quan tâm đến nàng? Chẳng lẽ cha của nàng lại là Hứa Chiêu Minh?

Hứa Úc Liêm am hiểu sâu các quy tắc ngầm trong xã hội. Thực ra thì Hứa Lương Bình giữ lại những người có mặt ở đây là muốn bọn họ truyền bá những lời bịa đặt này của lão ra bên ngoài, mục đích chính là muốn mọi người công kích Hứa Ôn Giảo.

Cô bịt tai của Hứa Ôn Giảo lại, khàn giọng nói: "Ôn Kiểu, em đừng nghe, lão đang nói láo để lừa em."

Hứa Ôn Giảo vẫn còn đang ho khan. Nàng dựa vào người của Hứa Úc Liêm một cách yếu ớt, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó và khó khăn nuốt nước bọt.

"Cô gái ngu ngốc, cô không muốn biết cha của mình là ai sao?"

Hứa Lương Bình trước khi lập nghiệp, nổi tiếng là một con chó điên, sau khi đạt được danh vọng và địa vị cao, lão càng ngày càng ít nói. Chỉ cần lão nhìn một cái, lập tức có người ngoan ngoãn làm việc, đêm nay lão giống như biến thành một con người hoàn toàn khác vậy.

Lão cười nhạt nói: "Cha của cô có thể tự mình kể cho cô nghe năm đó mẹ của cô đã leo lên giường của một người đàn ông đã có gia đình như thế nào. Làm thế nào để dụ dỗ một phụ nữ mang thai và bỏ trốn cùng mình, cũng như làm thế nào để làm hư người con trai trưởng mà ông đây hết mực yêu thương."

"Mẹ của cô không khác gì một con điếm cả."

Hứa Kiều run rẩy chửi rủa: "Cô ấy không phải như vậy! Ông già, ông mau câm miệng lại."

Khi Hứa Lương Bình nói rằng Hứa Ôn Giảo có cha ruột, bà muốn lao vào lão ngay lập tức. Nhưng những vệ sĩ cao to của lão đã giữ hai tay của bà lại và không cho bà đến gần.

Bà chỉ có thể nghe những lời nói bẩn thỉu của lão về người đã khuất, đầy những lời vu khống, trái tim của bà như bị cắt làm đôi.

Hứa Lương Bình tiếp tục nói: "Đúng là trời cao có mắt, người phụ nữ đó thực sự đã chết rồi. Đó là quả báo đấy!"

Hứa Ôn Giảo càng đau lòng hơn khi nghe những lời này, nàng đột nhiên đẩy Hứa Úc Liêm ra và bịt chặt miệng của mình lại.

Hứa Ôn Giảo tức giận đến mức không thể nào thở được. Sâu trong cổ họng của nàng như một con đập đã mở, máu đỏ tươi phun trào ra, nhanh chóng nhuộm đỏ các ngón tay của nàng.

Tầm nhìn của nàng trở nên tối đen, toàn thân của nàng xụi lơ và ngã nhào về phía trước.

Giấc ngủ này không hề yên ổn, toàn thân của Hứa Ôn Giảo nóng bừng, nóng đến mức xương cốt như bị thiêu đốt. Nàng bừng tỉnh từ sau cơn ác mộng trong cơn đau và nhìn thấy Hứa Úc Liêm đang đứng bên giường nói chuyện với một người đàn ông xa lạ.

Nàng muốn kéo tay áo của đối phương, nhưng mu bàn tay bị bỏng của nàng hoàn toàn mất đi cảm giác, không thể nào cử động được.

"Chị ơi?" Hứa Ôn Giảo vừa mở miệng, cổ họng giống như bị sỏi đá cọ xát, nuốt vào cũng cảm thấy đau.

Hứa Úc Liêm nhạy bén nghe thấy âm thanh của nàng và lập tức ngừng nói chuyện với đối phương. Cô ra hiệu cho bác sĩ ra ngoài bằng mắt, sau đó quay người bước đến bên giường rồi ngồi xuống, đôi mắt tràn đầy mệt mỏi.

Cô dỗ dành nàng: "Ôn Kiểu, em đang bị sốt, ngủ tiếp đi."

Ý thức của Hứa Ôn Giảo trở nên hỗn loạn, mùi máu tanh không tiêu tan hết trong miệng của nàng.

Nàng khó chịu cau mày, một giọt nước mắt sinh lý từ khóe mắt rơi xuống, "Đây là đâu?"

Hiện tại các nàng vẫn đang ở trong dinh thự, Hứa Ôn Giảo hôn mê còn chưa đầy nửa tiếng.

Đường xuống núi bị nhiều xe cảnh sát chặn lại vì vừa mới xảy ra tai nạn xe liên hoàn trên đường cao tốc đi vào thành phố. Cho dù các nàng có liều mạng chạy đua với tử thần cũng không kịp đưa Hứa Ôn Giảo đến bệnh viện, đành phải tìm phòng tạm thời nghỉ ngơi.

Hứa Lương Bình nhờ bác sĩ riêng của mình cứu chữa cho Hứa Ôn Giảo, không phải vì lão sợ đêm nay người chết gây xui xẻo cho mình mà lão chỉ muốn cứu người để tiếp tục màn kịch hay của mình.

Vừa rồi Hứa Úc Liêm đo nhiệt độ cho Hứa Ôn Giảo thì phát hiện nàng sốt cao gần bốn mươi độ. Cô phải chờ cho đến khi cơn sốt giảm bớt thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Động tác của Hứa Úc Liêm rất nhẹ nhàng, cô cong ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt của Hứa Ôn Giảo, và dùng lòng bàn tay ấm áp che lại đôi mắt u sầu của nàng.

Cô dịu dàng nói: "Bất kể là đang ở đâu, chị cũng sẽ luôn ở bên cạnh em. Vì vậy em đừng suy nghĩ nhiều nữa, hãy ngủ một giấc thật ngon."

Hứa Ôn Giảo nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Bên trong giấc mơ là một mớ hỗn độn, quá khứ và hiện tại đan xen không rõ ràng. Nàng tỉnh dậy toát mồ hôi lạnh mấy lần rồi chìm vào giấc ngủ dưới sự dỗ dành của Hứa Úc Liêm.

Hứa Ôn Giảo vô cùng khát nước và khàn giọng rên rỉ. Hứa Úc Liêm ôm nàng vào lòng và đút cho nàng uống hơn nửa cốc thuốc cảm. Trong trạng thái mơ hồ, cô đã thay bình truyền nước biển cho nàng vài lần và liên tục dùng khăn nóng lau lưng cho nàng. Cảm giác dinh dính ẩm ướt biến mất rồi lại xuất hiện hết lần này đến lần khác.

Sau khi Hứa Ôn Giảo được truyền dịch xong, Hứa Úc Liêm đã khéo léo rút kim ra. Sau đó cô lại đo nhiệt độ cho nàng và kết quả cũng ổn hơn được một chút.

Nhiệt độ sẽ hạ vào giữa đêm.

Hứa Úc Liêm thở dài, mệt mỏi dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của đối phương.

Đôi môi của Hứa Ôn Giảo nứt nẻ và nhợt nhạt sau khi lau sạch máu và son môi. Vẻ ngoài xinh đẹp tao nhã của nàng mong manh đến khó tả, giống như đồ sứ tinh xảo bị va đập, vô số vết nứt xuất hiện.

Bên ngoài căn phòng hoàn toàn hỗn loạn. Trước khi Hứa Lương Bình phát động cuộc tấn công, lão đã yêu cầu quản gia Tôn cử người đến thông báo cho khách mời rằng bữa tiệc tối đã bị hủy bỏ, mọi người có thể ra về.

Lão cố tình sắp xếp việc này để khơi dậy sự tò mò của người khác, chỉ chưa đầy một đêm, mọi chuyện xảy ra vào tối nay sẽ nhanh chóng được lan truyền ra bên ngoài.

Không chỉ Hứa Ôn Giảo mà còn có cả tai tiếng của người mẹ đã khuất của nàng. Cho dù có làm gì đi chăng nữa thì căn bản cũng không thể nào xóa sạch được.

Hứa Úc Liêm không dám nghĩ đến cảnh tượng Hứa Ôn Giảo sau khi tỉnh dậy sẽ điên đến mức nào. Chỉ cần nghe những lời vu khống đó với tư cách là người ngoài cuộc cũng khiến trái tim của cô đau nhức nhối rồi.

Cô nhìn thấy thái độ của một số người trong cuộc tại hiện trường vào lúc đó, và quả thực Hứa Lương Bình bị nghi ngờ là kẻ tung tin đồn nhảm nhí. Nhưng nhất định trong đó cũng có một phần sự thật, chẳng hạn như việc Ôn Thiện có quen biết Hứa Kiều và Hứa Chiêu Minh. Không chỉ thế còn có người cha của cô, cho dù ông ta đã qua đời nhưng chắc chắn cũng có liên quan đến chuyện này. Và còn một điều nữa, Hứa Kiều thực sự đã che giấu quá nhiều chuyện và nói dối rất nhiều.

Ngoài cửa sổ gió và tuyết đan xen, những ngọn núi cao chót vót hiện ra trong bóng tối. Hứa Úc Liêm xoa xoa thái dương, lòng cô chùng xuống.

Màn hình điện thoại di động đã tắt tiếng trên bàn liên tục sáng lên, hiển thị có tin nhắn mới từ WeChat. Hứa Úc Liêm không cần bấm vào cũng biết người nhắn muốn hỏi thăm tình hình nên cô cũng không thèm để ý quá nhiều.

Đột nhiên, màn hình điện thoại di động nhấp nháy, hiện lên lời nhắc cuộc gọi đến, trên đó hiển thị tên của người gọi "Chị Linh Sam".

Lúc Hứa Úc Liêm chuẩn bị đi vệ sinh, đi ngang qua bàn, cô nhìn thấy Hứa Linh Sam đã gọi cho mình hơn chục cuộc gọi.

Cô cầm điện thoại lên, bước vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ và gọi lại cho đối phương.

"Chị Ba, chị gọi em có chuyện gì không?" Hứa Úc Liêm dựa vào bồn rửa và ngáp một cái, "Chị về nhà rồi à?"

Bữa tiệc mừng thọ náo loạn như vậy, cô cho rằng những người khác đã rời đi là điều đương nhiên, nhưng cô lại nghe thấy câu trả lời hoàn toàn trái với suy nghĩ của mình.

Hứa Linh Sam không biết người bên kia ở nơi nào, có vẻ như cũng không tiện nói chuyện, vì thế cô ấy hạ thấp giọng: "Tụi chị chưa có rời đi, em gái xinh đẹp kia như thế nào rồi?"

Hứa Úc Liêm bó tay trước cách xưng hô của người kia và nói: "Cơn sốt đã bớt đi một chút, ngày mai trời không lạnh lắm, em sẽ đưa em ấy về nhà nghỉ ngơi."

Hứa Linh Sam thở phào nhẹ nhõm, hưng phấn giải thích mục đích cuộc gọi: "Sau khi em và em gái xinh đẹp rời đi, Cô Hai thực sự đã nổi giận. Cảnh tượng đó, chậc chậc, em không biết nó đáng sợ đến thế nào đâu."

"Chị, nói cho em biết điểm quan trọng thôi." Hứa Úc Liêm mệt mỏi, đầu óc tự động đứng máy, không thể xử lý quá nhiều thông tin.

"Lão già gọi tất cả mọi người đến phòng làm việc riêng của mình và muốn công bố một chuyện. Cậu Cả và Cô Hai cũng có mặt ở đó."

Hứa Linh Sam tiếp tục nói một cách úp mở: "Toàn bộ đội pháp lý đã đến và lão già đọc di chúc ngay tại chỗ. Bây giờ mỗi người chúng ta đều có trong tay một bản sao. Chị Hai nói nếu như bản di chúc này là thật, sau khi lão già qua đời, Cậu Cả và Cô Hai được chia tài sản nhiều nhất, những người còn lại trong gia đình chỉ nhận được số tiền bằng nhau mà thôi."

Hứa Lệnh Nhĩ làm luật sư trong lĩnh vực này và những gì cô ấy nói rất đáng tin cậy.

Nghe thấy tiếng cãi vã từ ngoài cửa, Hứa Linh Sam hả hê trước cảnh những kẻ đứng núi này trông núi nọ trắng tay và kể lại tình hình trận chiến một cách sống động.

Sau khi những người trong gia đình biết được nội dung di chúc lập tức làm ầm ĩ trong phòng làm việc. Họ không dám trực tiếp nổi giận với Hứa Lương Bình nên nhiều người đã liên kết với nhau chống lại Hứa Chiêu Minh và Hứa Kiều.

Đám người đó nói rằng Hứa Chiêu Minh là một người tàn tật đã lâu không quan tâm đến việc của công ty, và chắc chắn công ty sẽ phá sản trong tay của ông ta. Hứa Kiều còn bị mắng thậm tệ hơn cả anh trai của mình. Họ cho rằng người đã quay lưng với nhà mẹ đẻ thì không tư cách thừa hưởng tài sản của gia đình. Đúng là một gia đình toàn những người có tâm lý bất ổn!

Một số người dì thì đang châm chọc lẫn nhau, còn anh em họ cùng chú bác bắt đầu chia nhóm ra và cãi nhau. Các chị em họ của cô đều cười ha hả trước cảnh tượng này và nhìn những người họ hàng của mình nhảy cẩn lên đòi tài sản như những con khỉ đang diễn xiếc.

Hứa Linh Sam cảm thấy nhàm chán nên đi ra hành lang báo tin.

"Còn có em nữa đó, em cũng được chia một miếng thịt ngon." Hứa Linh Sam hưng phấn nói, sau đó lại phát hiện người bên kia không có phản ứng.

Cô ấy liếm môi, lo lắng hỏi: "Úc Liêm? Em có đang nghe những gì mà chị nói không?"

Hứa Úc Liêm siết chặt điện thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Đây căn bản không phải là chuyện tốt lành gì."

Hứa Lương Bình muốn buộc chặt Hứa Kiều và Hứa gia lại với nhau bằng ý đồ đen tối của mình. Lão muốn nhắc đi nhắc lại với Hứa Ôn Giảo rằng người đã làm tổn thương nàng và mẹ của nàng chính là người thân của Hứa Kiều. Người biết tất cả sự thật đã nhiều lần lừa dối nàng, yêu cầu nàng giả làm con gái ngoài giá thú và nhận một kẻ không ra gì làm cha của mình hơn mười năm trời.

Từ nay về sau, ánh sáng và bóng tối cũng chẳng còn khác nhau nữa. Cái chết của Ôn Thiện đứng giữa Hứa Ôn Giảo và Hứa Kiều, còn những lời nói dối của bà đã trở thành ranh giới không thể nào bước qua giữa cô và nàng. Đây là một vết rạn không bao giờ hàn gắn lại được.

Nếu Hứa Úc Liêm là người trong cuộc, cô cũng không biết phải làm sao mới gỡ được nút thắt trong chuyện này.