Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 86: Con đường phía trước



"Mẹ."

Hứa Úc Liêm vừa nhìn thấy Hứa Kiều đang mở cửa bước vào lập tức hô lên một tiếng. Cô buồn ngủ đến mức hai mắt gần như muốn nhắm lại.

"Úc Liêm, hay là con chợp mắt một lát đi? Mẹ sẽ ở đây trông chừng Giảo Giảo." Hứa Kiều bước đến bên giường, nhìn thấy sắc mặt của Hứa Ôn Giảo tái nhợt, tim của bà đau nhói.

Bà không ngờ Hứa Lương Bình lại ác độc đến như vậy, dùng quá khứ của Hứa Ôn Giảo để trả thù bà.

"Con không sao đâu mẹ, Kiểu Kiểu tỉnh lại mà không thấy con thì em ấy sẽ hoảng sợ." Hứa Úc Liêm hiểu rất rõ tính cách của Hứa Ôn Giảo. Mặc dù nàng không nói ra nhưng trong lòng lại vô cùng bất an. Khi tỉnh dậy trong một hoàn cảnh xa lạ, nàng nhất định sẽ muốn cô ở bên cạnh.

Hứa Kiều nhận ra con gái của mình còn đang suy nghĩ miên man. Vì không muốn con gái phải lo lắng quá nhiều, bà nhẹ nhàng nói: "Mẹ cũng ở đây đợi Giảo Giảo tỉnh lại, mẹ có chuyện muốn nói với các con."

Hứa Úc Liêm không thể diễn tả được cảm giác của cô khi nghe điều này, bởi lẽ Hứa Kiều chưa bao giờ muốn tâm sự với các nàng như một người bạn trong quá khứ. Có vẻ như người mẹ này không giỏi trong việc gần gũi và chia sẻ với các con của mình. Hoặc là có thể những chuyện trong quá khứ đã ảnh hưởng rất nhiều đến hiện tại, cho nên có những điều không thể nào nói trực tiếp được.

Hứa Úc Liêm không có từ chối, Hứa Kiều bước đến chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống. Không có sự tập trung trong tầm nhìn, cô như bị mắc kẹt trong thế giới nội tâm của mình.

Ban đầu Hứa Úc Liêm cảm thấy bầu không khí xung quanh có phần hơi khó xử, nhưng sau đó cô phát hiện ra Hứa Kiều không hề chú ý đến mình, cho nên cô tiếp tục tự mình lau mồ hôi cho Hứa Ôn Giảo.

Tình trạng cơ thể sẽ không ổn định trong lúc đang bị sốt, trời thì vẫn đang là mùa đông và rất lạnh. Cô thường xuyên phải vén áo của Hứa Ôn Giảo lên để kiểm tra xem nàng có đổ mồ hôi hay không, và những hành động này đều bị Hứa Kiều nhìn thấy.

Tính cách của Hứa Úc Liêm rất giống bà, mặc dù bà không một tay nuôi nấng cô. Hai mẹ con đều có vẻ ngoài giống như một tiểu thư được nuông chiều từ bé, cả hai đều nhớ được từng chi tiết và rất quan tâm đến tính cách của mọi người, đặt biệt là người mình thương.

Sau khi tìm thấy Ôn Kiểu, bà chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ yêu thương Hứa Úc Liêm. Dù rất sốc khi biết chuyện của các nàng nhưng bà nghĩ rằng để cho hai đứa con gái của mình có quyền tự do lựa chọn những gì mà cả hai muốn làm vẫn là tốt nhất.

Những gì mà Hứa Kiều và Ôn Thiện luôn mơ ước nhưng vĩnh viễn không thể làm được thì hãy để Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo thực hiện những điều ước đó.

Dù cho cơ thể bằng sắt nhưng cũng có giới hạn, Hứa Úc Liêm thức đến gần năm giờ sáng mới chợp mắt và ngủ thiếp đi.

Cô bị đánh thức bởi cử động của Hứa Ôn Giảo trong vòng tay của mình. Hai người nhìn nhau, Hứa Úc Liêm mím môi và hơi bối rối. Cô không biết mình nằm lên giường từ lúc nào và giày cũng được ai đó cởi ra.

Hứa Ôn Giảo cảm thấy lạnh trong lúc ngủ nên dựa vào nguồn nhiệt bên cạnh và gối đầu lên cánh tay của cô.

Đêm nay nàng nằm mơ thấy rất nhiều thứ, lúc giật mình tỉnh dậy lại cảm thấy rất mệt mỏi. Thật may mắn vì khi mở mắt ra, nàng nhìn thấy người mà mình muốn ở bên cạnh nhất, cảm giác thật an toàn.

Hứa Úc Liêm nhẹ nhàng rút tay lại, sau đó đặt tay lên trán của Hứa Ôn Giảo, cảm giác như nhiệt độ bình thường nhưng vẫn còn hơi lạnh.

Cô nghiêng đầu chuẩn bị đứng dậy: "Chị sẽ đo lại nhiệt độ cho em. Sau khi đánh răng và ăn sáng xong thì chúng ta sẽ trở về nhà."

Hứa Ôn Giảo mím môi và dần dần tỉnh táo lại. Nàng nhớ ra mình còn có một số việc chưa làm xong, tạm thời không thể rời đi.

Hứa Úc Liêm nhìn thấu sự do dự của nàng, bình tĩnh nói: "Nếu em không muốn về cũng không sao cả. Đây là một chuyến đi hiếm hoi, dù sự thật là gì, chị cũng sẽ luôn đi cùng em."

Chỉ cần Hứa Ôn Giảo không ho ra máu nữa, không khóc thành tiếng trong lúc ngủ là được. Đêm qua cô thực sự rất sợ hãi, mỗi lần nhớ lại cảnh tượng đó đều khiến trái tim của cô đau đớn không thôi.

Hứa Kiều liếc nhìn hai đứa con đã lãng quên người trông chừng họ từ đêm qua cho đến giờ. Bà nhẹ nhàng nhắc nhở: "Đã gần mười một giờ rồi, các con đợi ăn trưa luôn đi."

Hứa Úc Liêm và Hứa Ôn Giảo đồng thời giật mình, cả hai đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ và bối rối. Mẹ đang có mặt ở đây nên các nàng không dám tâm sự tiếp. Hứa Úc Liêm đi tắm rửa trước, lúc này trong phòng ngủ chỉ có Hứa Ôn Giảo và Hứa Kiều.

Hứa Ôn Giảo chống đỡ thân thể yếu ớt của mình, cầm cốc nước đã nguội lạnh trên bàn cạnh giường ngủ, sau đó quay người nhìn ra ngoài cửa sổ và uống từng ngụm nhỏ.

Tuyết nhẹ nhàng rơi xuống như lông ngỗng, cây thông lạnh lẽo phủ đầy tuyết hết lớp này đến lớp khác, gió gào thét không ngừng.

Đối mặt với một người giống như đang tan dần vào trong ánh tuyết, Hứa Kiều âm thầm lo lắng, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Giảo Giảo, bất cứ khi nào con muốn nghe những câu chuyện về mẹ và mẹ của con, mẹ sẽ kể cho con nghe."

Sự kiên cường của bà đang bị nhấn chìm vào trong cát bụi và bà không chắc liệu sau này mình có đủ dũng khí để thẳng thắn hay không.

Hứa Lương Bình đã tìm thấy Mã Uy, người mà Hứa Kiều đã tìm kiếm bấy lâu nay, nhưng người đàn ông đó lại tự mình trở về thành phố A. Ông ta đã tìm được khách hàng cũ của mình và muốn nhận lại Hứa Ôn Giảo. Người đàn ông đáng chết đó tin chắc rằng Hứa Ôn Giảo là con gái của mình. Năm đó, ngoại trừ Hứa Hòa Tuấn ra, ông ta là người duy nhất chạm vào Ôn Thiện.

Lúc Hứa Ôn Giảo tỉnh lại, đi ra khỏi phòng ngủ này, nơi đó nhất định sẽ bắt đầu dậy sóng. Hứa Kiều phải tiếp tục nói về những gì đã xảy ra vào năm đó. Nếu bà không tự mình nói ra thì chắc chắn nàng sẽ phải nghe lại những tin đồn thất thiệt đó.

Hứa Ôn Giảo quay đầu lại và thở dài. Nàng muốn uống thuốc giảm đau lần nữa vì nàng thực sự không thể nào chịu nổi nỗi đau trong lòng.

Lúc này Hứa Úc Liêm đi ra và phát hiện bầu không khí trong phòng có gì đó không ổn. Cô dừng chân lại: "Mẹ và em đang nói cái gì vậy?"

Cô không thể chấp nhận được, lần đầu tiên cô lên tiếng trách móc Hứa Kiều: "Mẹ ơi, mẹ biết rõ Kiểu Kiểu đang không khỏe trong người mà. Con hiểu mẹ rất nóng lòng muốn nói chuyện gì đó nhưng hãy đợi em ấy khỏe lại rồi hãy nói."

Hứa Kiều đã che giấu những chuyện đó rất nhiều năm rồi. Hôm qua mọi chuyện xảy ra như vậy, bà thậm chí còn không nói điều gì. Tại sao bây giờ lại chọn thời điểm này để nói?

Hứa Ôn Giảo nhấc chăn lên. Lúc nàng bước xuống giường, đôi chân vẫn còn yếu và suýt chút nữa đã ngã về phía trước. Hứa Úc Liêm giật mình và lập tức chạy tới đỡ lấy nàng.

Hứa Ôn Giảo nắm lấy cánh tay của cô để bình tĩnh lại, rồi nhẹ nhàng nói với Hứa Kiều: "Nếu  mẹ quyết định nói ra sự thật, con sẽ lắng nghe. Nếu mẹ vẫn nghĩ rằng tốt nhất là không nên nói, thì con sẽ đợi người khác nói cho con biết."

"Con sẽ không tin vào lời của một bên và sẽ xác minh tính xác thực bằng nhiều cách. Nhưng có một số điều con muốn nghe từ chính lời nói của mẹ hơn."

Hứa Ôn Giảo đi vào phòng tắm, đóng cửa lại và bật vòi nước. Một khuôn mặt ốm yếu phản chiếu trong gương, nàng rửa mặt bằng nước ấm và che đi trái tim đang nhức nhối của mình.

Đau, thực sự rất đau!

Nàng ở bên trong phòng tắm một lúc lâu rồi mới bước ra. Người giúp việc mang bữa trưa và đặt lên bàn. Những người nào muốn biết nàng đã tỉnh hay chưa đều bị Hứa Kiều đuổi ra ngoài.

Hứa Úc Liêm bảo nàng tới ăn cơm, ba người đều ngồi yên và không nói lời nào. Hứa Kiều không động đũa và chờ hai đứa con gái của mình ăn xong. Bà hơi mím môi, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh và bắt đầu kể câu chuyện của mình và Ôn Thiện. Bà kể hai người mẹ đã gặp nhau một cách đầy kịch tính như thế nào, mỗi người đều có những hoàn cảnh riêng và cả hai đã yêu nhau trong tuyệt vọng như thế nào. Cuộc trốn thoát ly kỳ, những năm tháng ở thành phố cổ và sinh ly tử biệt sau đó.

Năm đó, Hứa Kiều đưa Hứa Dục Liên đến phòng cấp cứu để tìm bác sĩ. Đêm đó có rất nhiều người ở đó, bọn trẻ cần được truyền dịch và tiếng khóc vang lên không ngừng. Bà hối hả ôm con chạy khắp nơi và không thể nhắn về cho hai người ở nhà biết là hai mẹ con vẫn đang ổn.

Cũng trong đêm đó có rất nhiều khách du lịch từ nơi khác tới bệnh viện, nhiều người đã bị ngộ độc do ăn phải một loại nấm ở đây. Một người trong số họ đang ngồi trong phòng chờ, vì cảm thấy nhàm chán nên anh ta đi ra ngoài để hóng chuyện. Sau đó, người đàn ông kinh hãi khi nhìn một người phụ nữ đang ôm con ngồi ở đằng kia.

Đó không phải là chị gái của vị hôn thê mà hắn sắp kết hôn, người đã mất tích mấy năm, không biết sống chết như thế nào hay sao?

Vụ việc năm đó đã gây chấn động toàn thành phố A. Vì thể diện, gia đình của Hứa Hòa Tuấn đã nói rằng Hứa Kiều đã ra nước ngoài sinh con cũng như dưỡng bệnh. Cô ở lại bên đó để chăm sóc con cái và phát triển sự nghiệp. Hứa Hòa Tuấn muốn dùng cái cớ người đã chết để ly hôn nhưng không thành công. Hắn không thể làm giấy chứng tử vì không biết rõ ngày bắt đầu mất tích cũng như tình trạng sống chết của vợ mình.

Nhưng ai mà không biết Hứa Kiều mang theo đứa con trong bụng của mình bỏ trốn? Hứa Lương Bình đã treo thưởng rất nhiều tiền cho ai tìm được người.

Đối phương không nhận ra có người đang nhìn mình nên hắn nắm bắt cơ hội này để lén đi theo và chụp vài tấm ảnh vì sợ nhầm người. Sau đó hắn gửi cho người thân cận làm việc dưới trước của cha vợ tương lai. Hắn là con trai không được lòng trong gia tộc lớn, nếu có sự giúp đỡ của Hứa Lương Bình, hắn chắc chắn sẽ có được nhiều lợi ích hơn. Cơ hội lấy lòng cha vợ dễ dàng đến mức hắn không thể từ bỏ.

Bên kia chỉ gửi vài tin nhắn ngắn gọn: "Địa chỉ?"

"Tìm người giữ chân họ trước khi chúng tôi đến."

"Đừng làm họ bị thương. Sau khi xong việc, tôi sẽ thưởng lớn cho cậu như một lời cảm ơn."

Hứa Kiều và Hứa Dục Liên đêm đó không thể về nhà được, hai mẹ con bị một nhóm người lạ vây quanh trong bệnh viện.

Cô muốn bỏ chạy nhưng đứa trẻ lại bị những người đàn ông to cao kia làm cho sợ hãi và khóc lớn. Vì vội vàng rút kim truyền dịch để bỏ chạy mà máu chảy ra từ chỗ đó khá nhiều. Cô vô cùng sợ hãi, sợ mình chưa kịp thoát ra được thì Hứa Dục Liên sẽ xảy ra chuyện nên phải dừng lại tìm y tá để chữa trị vết thương trước. Và cô buộc phải lên xe của bọn họ về khách sạn.

Hứa Kiều không có cách nào liên lạc được với Ôn Thiện, điện thoại di động của cô đã bị những người vệ sĩ kia lấy đi từ lâu, và ngay cả sim điện thoại cũng bị bẻ gãy. Nếu nhờ khách sạn hỗ trợ để gọi điện thoại, Ôn Thiện và Ôn Kiểu sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Càng éo le là xe đã bị cô lái đi và hơn nữa không có xe taxi nào còn chạy ở thành phố cổ trong đêm giao thừa. Bây giờ cô chỉ có thể cầu nguyện Ôn Thiện không liên lạc được với cô và Hứa Dục Liên sẽ phát hiện ra có gì đó không ổn và tranh thủ thời gian trốn đi.

Hứa Kiều giả vờ tức giận và mất bình tĩnh trước những người rõ ràng không dám chạm vào cô. Nghe từ chính miệng của họ nói ra, cô mới biết Hứa Lương Bình là người đằng sau mọi việc và cô cũng không thể quay trở lại được nữa.

Chưa đầy hai mươi bốn tiếng sau, Hứa Kiều nhìn thấy Hứa Lương Bình đứng trước mặt mình. Cô làm bộ mặt giễu cợt và tuyệt vọng ôm lấy đứa con của mình.

Hứa Lương Bình đưa cô về thành phố A và để người của mình đi tìm Ôn Thiện cùng con gái của nàng ở thành phố Z. Ôn Thiện không thể nào đợi Hứa Kiều và Hứa Dục Liên trở về được nữa bởi vì Hứa Chiêu Minh theo sự sắp xếp của cha mình đã đến đây.

Đây là lần đầu tiên Hứa Chiêu Minh nhìn thấy người phụ nữ khiến em gái của mình thà chết chứ không để nàng gặp nguy hiểm. Anh cảm thấy thương xót và áy náy vì không thể bảo vệ được em gái của mình.

Hứa Chiêu Minh cho Ôn Thiện hai lựa chọn.

Lựa chọn thứ nhất đó là cùng anh trở về thành phố A. Sau đó nàng và Ôn Kiểu sẽ trải qua những ngày tháng sống không bằng chết.

Lựa chọn thứ hai đó là đi theo anh, anh sẽ quản thúc hai mẹ con tại gia, không cần phải lo lắng nghĩ đến chuyện trốn thoát khỏi những kẻ ác ở ngoài kia. Chờ đến ngày Hứa Kiều có khả năng chống lại Hứa Lương Bình, hoặc ông ta sẽ không cho thế giới bên ngoài biết về sự tồn tại của hai mẹ con cho đến ngày ông ta qua đời.

Ôn Thiện không còn cách nào khác, cách làm của Hứa Lương Bình thật tàn nhẫn và ông ta thậm chí còn không tha cho một đứa trẻ. Nhưng nàng vẫn muốn sống và gặp Hứa Kiều.

Ôn Thiện chấp nhận lời đề nghị của Hứa Chiêu Minh. Kể từ đó, nàng và Ôn Kiểu bắt đầu cuộc sống quản thúc tại gia kéo dài vài năm.

Hứa Chiêu Minh không có bất kỳ ý nghĩ xấu gì với nàng, chủ đề duy nhất giữa họ là Hứa Kiều.

Nhưng vợ của Hứa Chiêu Minh thì tỏ ra hoài nghi chồng mình có nhân tình ở bên ngoài. Dù cô ấy tra hỏi đủ mọi cách nhưng cũng không nhận được câu trả lời và đã chủ động ly hôn.

Hứa Chiêu Minh đưa đến cho Hứa Lương Bình một số người phụ nữ có gương mặt tương tự với Ôn Thiện. Trải qua nhiều lần tra hỏi từ cha mình thì anh nói rằng người cần tìm đã bỏ trốn và không có cách nào tìm được người. Hứa Lương Bình không muốn bỏ cuộc nhưng từ khi Hứa Kiều trở về nhà, cô điên cuồng tìm kiếm người yêu của mình, điều đó cho thấy hai mẹ con Ôn Thiện quả thực đã mất tích.

Hứa Kiều chưa bao giờ nghi ngờ người anh trai ruột của mình, bởi lẽ đó là người mà cô tin cậy nhất. Nếu anh tìm được Ôn Thiện, làm sao có thể không nói cho cô biết.

Nhưng khi cô được tự do, người chủ nhà mà đã cho các nàng thuê vào những năm đó nói rằng Ôn Thiện rời đi mà không mang theo thứ gì, chứng minh thư và tiền vẫn còn đây, và hai mẹ con họ không thể nào sống được ở bên ngoài.

Hứa Kiều đã tìm kiếm Ôn Thiện rất nhiều năm và cô cũng không dám đối mặt với đứa con gái đã được đổi tên thành Hứa Úc Liêm của mình.

Mỗi khi nhìn thấy đứa trẻ này, cô lại nhớ đến ngày mà mình bị bắt ở trong bệnh viện và những ngày tháng tươi đẹp đó đã không còn nữa. Cô vẫn không tìm thấy Ôn Thiện và con gái của nàng, hiện tại chỉ có hai mẹ con cô là được an toàn mà thôi.

Mỗi cái ôm của Hứa Úc Liêm đều không đem lại cảm giác gì cho Hứa Kiều. Cô không còn cười nhiều như trước nữa, cũng đã học được cách quan sát lời nói và cảm xúc của mọi người. Dần dần cô không còn bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài nữa. Hứa Kiều biết rằng việc "tỏ ra tức giận" với Hứa Úc Liêm như thế này là sai, nhưng lý trí không thể nào đánh bại được cảm xúc. Cô dồn hết tâm huyết vào công cuộc tìm kiếm hai mẹ con Ôn Thiện và cô đã phát điên trong vài năm đó.

Hứa Thiến tỏ ra vừa lo lắng lại vừa tức giận vì Hứa Kiều đã làm điều mà không ai trong số họ dám làm. Họ bị Hứa Lương Bình dùng rất nhiều biện pháp nặng để tra hỏi nhưng vẫn không hề tiết lộ tung tích của cô. Cô ấy giao chị gái của mình cho Ôn Thiện, nhưng nàng lại không cho cô cái được gọi là hạnh phúc và tự do thực sự. Ngược lại, nó càng khiến chị gái của cô ấy ngày càng giống cô Lương ngày xưa, sẵn sàng chết vì người con gái mà mình yêu bất cứ lúc nào.

Ôn Thiện không thể chịu đựng được việc bị quản thúc tại gia và tương lai phía trước mơ hồ vô cùng. Nàng tìm cơ hội trốn thoát nhưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong khi đang tìm kiếm Hứa Kiều.

Hứa Chiêu Minh phái người đi tìm kiếm rất lâu và sau đó cũng không còn chút hi vọng nào. Cuối cùng anh cũng thú nhận với Hứa Kiều về thỏa thuận mà anh đã thực hiện với Ôn Thiện.

"Anh à, em hận anh đến thấu xương!" Hứa Kiều chỉ nói với Hứa Chiêu Minh đúng một câu như vậy

Vì không cứu được người mình yêu và bất lực trước cái chết của nàng, Hứa Kiều đã cử người của mình đánh gãy chân của anh trai. Đó là sự trả thù ngầm của cô đối với người mà mình đã tin tưởng và là hình phạt gián tiếp vì sự quản thúc của anh đã ép Ôn Thiện vào con đường cùng. Hứa Chiêu Minh đã quá mệt mỏi khi phải làm con rối của cha mình, anh giả vờ chán nản và chuyển ra nước ngoài để sống.

Hứa Kiều không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm hai mẹ con Ôn Thiện, nhưng cô chỉ tìm thấy Ôn Kiểu bị cha mẹ nuôi ngược đãi. Cô không thể để Hứa Lương Bình uy hiếp Ôn Kiểu lần nữa nên đã nghĩ cách lật ngược ván bài này. Cô biết bản chất của Hứa Hòa Tuấn, hắn sẽ không nhớ mình đã cặp kè với người phụ nữ nào. Những người như hắn đều chỉ có chung một bản chất đó là luôn coi người phụ nữ là đồ chơi của mình, thích thì nâng niu còn chán rồi thì vứt bỏ xó đó.

Cô nói rằng cô đã nhận được một lá thư khiêu khích và người này nói với cô rằng đứa trẻ đó là con hoang của Hứa Hòa Tuấn sống ở bên ngoài.

Mẹ của Hứa Hòa Tuấn đã qua đời, cha của hắn bị đột quỵ phải nhập viện, chỉ còn lại hắn và một số người chú. Hắn không biết vì sao người phụ nữ kia ở bên ngoài nhiều năm mà lại có con với mình. Hắn chỉ biết Hứa Úc Liêm là đứa con gái của mình từ Hứa Kiều và không hề biết sự tồn tại của đứa trẻ kia.

Hắn không nhận thấy cơ thể của mình đang có vấn đề, thế nhưng những người phụ nữ mà hắn cặp kè đã gặp chuyện không may. Hắn không biết mình đã bị người bỏ thuốc vào thức ăn trong một thời gian dài. Những người tình bên ngoài của hắn mang thai, sinh non vì ảnh hưởng từ người cha và đứa bé được cho là anh chị em tương lai của Hứa Úc Liêm cũng mất không lâu sau khi mới được sinh ra.

Nghe nói hắn còn có một đứa con nữa, tuy là con gái nhưng đối với Hứa gia có ít người thừa kế là chuyện tốt.

Hứa Kiều cố tình làm ra vẻ nhục nhã và nói rằng cô sẽ làm xét nghiệm quan hệ cha con. Cho dù kết quả giám định đứa con của chồng và người phụ nữ ở bên ngoài là thật hay là giả cũng ảnh hưởng đến danh dự của một người đàn ông và gia đình của hắn.

Sau đó mới có chuyện Hứa Ôn Giảo là con gái ngoài giá thú và là người em gái cùng cha khác mẹ với Hứa Úc Liêm.

Hứa Kiều muốn dùng nước đi này để bảo vệ Hứa Ôn Giảo. Những người có ý đồ xấu muốn trục lợi thông qua con gái ngoài giá thú đều cho rằng hai đứa sẽ tốt hơn một. Hơn nữa cả hai đều là con gái nên sau này họ sẽ có nhiều lựa chọn hơn cho việc kết hôn thương nghiệp.

Hứa Lương Bình biết được một phần sự thật. Ông ta chỉ cách Hứa Kiều có một bước nhưng không thể động đến được "Hứa Ôn Giảo", người đã trở thành thành viên của Hứa gia.

Hứa Ôn Giảo càng ngày càng giống với Ôn Thiện khi xưa. Hứa Kiều dần dần cảm thấy nhẹ nhõm sau khi tìm được đứa trẻ này và cô cũng không còn đau buồn mỗi khi nhìn thấy Hứa Úc Liêm nữa.

Cô có một ý nghĩ cụ thể rằng mặc dù cô không có đủ tư cách để trở thành một người mẹ tốt, nhưng bắt đầu từ cô, con gái của cô phải được hạnh phúc. Hai đứa trẻ ấy sẽ có ý chí và tự do, không còn trở thành công cụ trao đổi hay đối tượng cho việc kết hôn thương nghiệp. Họ sẽ có quyền lựa chọn trong cuộc sống và đường đi của riêng mình. Không làm chim trong lồng mà sẽ như chim bồ câu tự do bay lượn trên bầu trời.

Thế là bắt đầu từ lúc đó, tiểu thư của Hứa gia, à không, lúc này phải nên gọi Hứa Kiều là bà chủ của Hứa gia. Cô bước từng bước một vào trung tâm quyền lực, người mà sau này được mọi người trong giới kinh doanh vừa kính trọng vừa sợ hãi đã mở đường cho hai cô con gái của mình.