Người Em Gái Ốm Yếu Luôn Tơ Tưởng Đến Tôi

Chương 87: Tuyết lại rơi



Câu chuyện của Hứa Kiều và Ôn Thiện rất dài.

Hứa Kiều nghẹn ngào mấy lần nhưng nhất quyết phải nói xong. Bà đã nhớ đi nhớ lại những chuyện xảy ra vào năm đó vô số lần, mọi chi tiết đều rõ ràng như ngày hôm qua.

Hứa Ôn Giảo nghe xong, một tay nắm lấy tay áo của Hứa Úc Liêm và rất nhiều cảm xúc quấn lấy nàng ngay tại lúc này. Nàng che ngực và khó có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình.

Hứa Kiều cúi đầu không dám nhìn vào mắt của nàng và Hứa Úc Liêm nữa, những chuyện xưa lập đi lập lại luôn hành hạ bà: "Mẹ vẫn không thể trở thành một người mẹ tốt. Cái chết của Ôn Thiện chính là sự trừng phạt dành cho mẹ. Kiểu Kiểu, Dục Liên, lúc đầu mẹ muốn kể cho các con nghe sau khi cả hai trưởng thành, nhưng mẹ không biết phải nói như thế nào."

Không biết tại sao hơn mười năm sau, Hứa Hòa Tuấn đột nhiên điều tra ra được thân phận thật sự của Hứa Ôn Giảo. Đêm đó, ông ta đã gọi điện cho Hứa Kiều và nói rằng bà đã lừa dối ông ta rất lâu.

Hứa Kiều chạy vội về biệt thự, Hứa Hòa Tuấn say khướt, cười nham hiểm và nhìn chằm chằm vào người vợ mà mình chưa từng đối phó này.

"Đứa trẻ đó giống hệt mẹ của nó vậy."

"Hóa ra con bé đó không phải con gái của tôi. Chẳng trách mỗi khi tôi nhìn thấy con bé đó, luôn luôn có cảm giác giống như với mẹ của nó . . . Cô chưa từng trải qua làm sao mà hiểu được loại cảm giác thôi thúc ấy."

"Hứa Kiều, với tư cách là cặp vợ chồng, sao cô không giao con bé đó cho tôi và tôi sẽ cho cô một số cổ phần công ty mà cô muốn."

"Chậc chậc, không biết là trên ngực của con bé đó có nốt ruồi xinh đẹp giống như mẹ của nó hay không?"

"Tên của con bé đó gì? Đúng rồi, trước nó tên là Ôn Kiểu đúng không?"

Hứa Kiều không nghe được những gì mà Hứa Hòa Tuấn nói sau đó. Bà đập vỡ chai rượu đỏ trong tay làm đôi và đâm thẳng vào cổ họng của người đàn ông. Bà đâm một lần, hai lần, ba lần, không biết bao nhiêu lần, cho đến khi toàn bộ cổ và mặt của ông ta bầm tím và máu bắn tung tóe khắp sàn nhà. Sau đó bà giơ tay lau vết máu trên mặt, lạnh lùng gọi Hứa Lương Bình, người mà mình đã lâu không liên lạc.

Bà nở nụ cười, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy sự điên cuồng: "Cha, cuối cùng con cũng giết được kẻ thù của mình. Cha có thể giúp con giải quyết hậu quả được không?"

Vợ giết chồng sẽ mất quyền thừa kế, con gái mới lớn không thể giữ được sản nghiệp của gia đình. Nó sẽ bị những người trong nhà và người ngoài tranh nhau giành lấy và chắc chắn giá cổ phiếu của công ty sẽ giảm mạnh. Hứa Lương Bình và tập đoàn của họ Hứa kia đã có nhiều giao dịch kinh doanh trong những năm gần đây. Tất nhiên để con gái và cháu ngoại đang chảy trong người dòng máu của mình lên ngồi vị trí đó vẫn tốt hơn rất nhiều.

Hứa Lương Bình có thể che đậy sự thật về việc Lương Mạn Thi tự sát, và đương nhiên lão cũng có thể đưa Hứa Hòa Tuấn đi hỏa táng với nguyên nhân là say rượu trong lúc lái xe và xảy ra tai nạn xe mà chết.

Vào thời điểm đó Hứa Kiều vô cùng bận rộn, mọi công việc của công ty, áp lực từ các bên nối tiếp nhau, và bà không có tâm trạng để nghĩ đến những chuyện khác. Sau đó thì Hứa Ôn Giảo ra nước ngoài để chữa bệnh nhưng lúc đó bà cũng không tìm được cơ hội để nói thẳng ra cho hai đứa con gái của mình biết được mọi chuyện.

Hứa Kiều sẽ không nói những chuyện này. Bà sẽ không để đám mây mù của người chết che khuất tương lai của Hứa Ôn Giảo và Hứa Úc Liêm.

Hứa Ôn Giảo đã tin chín mươi phần trăm câu chuyện này là vừa có thật mà cũng vừa có gì đó hơi phi lý. Nhưng mà trải qua nhiều chuyện rồi thì lời nói chỉ nên tin một nửa, nửa còn lại hãy để thời gian chứng minh.

Hứa Ôn Giảo khó có thể tiếp nhận được tác động của những sự việc cũ này và đáng lẽ ra nàng không nên nghe thấy chúng ở đây vào lúc này. Nàng cảm thấy đầu óc của mình quay cuồng và không muốn ở trong căn phòng nhỏ này nữa. Bỗng nhiên, nàng đẩy chiếc ghế ra xa, giống như một con chim di cư mất phương hướng mà bước đi loạng choạng hướng về phía cửa: "Con ra ngoài đi dạo, để con suy nghĩ đã."

Nàng sốt cao cả một đêm, xương cốt yếu ớt, đi được vài bước, đầu óc của nàng lập tức trở nên trống rỗng. Cơ thể của nàng dường như không còn là của chính mình nữa, tay chân tê liệt đến mức không còn cảm nhận được sự tồn tại của chúng.

Khi nàng sắp mất thăng bằng lần nữa, Hứa Úc Liêm đã chạy tới bên cạnh nàng kịp thời. Cô khoác áo khoác lên vai của nàng và dìu nàng đi trên hành lang vắng vẻ. Không biết hôm nay dinh thự đã xảy ra chuyện gì mà mọi thứ đều yên tĩnh, thậm chí không có một người giúp việc nào đi qua.

Hứa Úc Liêm cảm thấy đau lòng khi nhìn khuôn mặt trống rỗng của Hứa Ôn Giảo sau khi nàng ngã xuống.

Cô cảm thấy khó chịu sau khi nghe về tình yêu và thù hận của thế hệ trước. Không chỉ thế, cô còn không phải là đứa con được mong đợi mà chỉ là một con át chủ bài được mẹ của mình sử dụng, và không ai có thể chấp nhận được điều này. Nhưng cô không thể chìm đắm trong cảm xúc mà chỉ nghĩ cho bản thân mình. Một người trong nhà bị điên, một người còn bệnh, chỉ có cô là người tỉnh táo nhất trong cái gia đình này.

Hứa Ôn Giảo quay đầu nhìn cô, ánh mắt tập trung của nàng dường như đang nhìn xuyên qua cô để ghi lại ký ức mà cả hai đã lãng quên mất. Số phận thật éo le, các nàng gặp nhau sớm nhưng lại vô tình bị chia cắt và vướng vào những chuyện không nên có. Lẽ ra họ phải sống một cuộc sống hòa thuận và bình yên.

Nó nên như vậy.

Nàng nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười không khác thường ngày: "Chị ơi, em muốn rời khỏi nơi này."

Hứa Ôn Giảo đã biết được sự thật mà mình luôn luôn tìm kiếm. Dù nó thật tàn khốc và đau thương, nhưng hiện thực cuộc sống là vậy. Đó không phải là lỗi của nàng, chỉ là những chuyện của thế hệ trước đã ảnh hưởng quá nhiều lên thế sau giống như một trái đắng mà nàng hái được.

Khi các nàng đi ra ngoài, cũng không một ai dám ngăn cản. Tài xế của Hứa Kiều là chú Vương đã lái xe tới và ở lại qua đêm vào đêm qua. Hứa Úc Liêm nhờ ông ấy đưa cả hai xuống núi. Sau đó cô gọi điện cho Hứa Thiến và nhờ dì của mình đến đón mẹ ở dinh thư của Hứa gia.

Hứa Thiến liều lĩnh một mình lái xe trên đường núi mà không cần nhờ đến tài xế. Nửa tiếng sau, cô ấy nhìn thấy Hứa Kiều đang đứng một mình ở trước cổng dinh thự với một lớp tuyết mỏng phủ đầy trên áo khoác. Tuyết bay trên tóc giống như tóc đã được nhuộm trắng. Nhìn từ xa, cô ấy biết đối phương không còn trẻ giống như ngày xưa nữa.

Chóp mũi đau nhức, Hứa Thiến nhẹ nhàng bước tới, run rẩy gọi Hứa Kiều, người dường như đang tan biến vào trong tuyết: "Chị ơi, chúng ta cần phải trở về nhà."

Hứa Kiều ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi, chúng rơi vào trong mắt và trong lòng bà, giọng nói của bà vừa nhẹ nhàng nhưng cũng vừa lạnh nhạt: "Tuyết lại rơi rồi."

Bão tuyết năm này qua năm khác và đến rồi đi nhưng tuyết trong cuộc đời của Hứa Kiều chưa bao giờ ngừng rơi.

Sau khi Hứa Kiều rời khỏi phòng làm việc, Hứa Chiêu Minh và Hứa Lương Bình đã xảy ra cãi vã lớn.

Người đàn ông luôn mềm lòng và tốt bụng chưa bao giờ chống lại cha của mình này đã dùng những lời lẽ sắt đá và kiên định nhất trong đời để nguyền rủa cha của mình sẽ chết không nhắm mắt. Hứa Lương Bình tưởng rằng mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, nhưng dưới con mắt thù địch của chính con trai mình và sự thờ ơ của những đứa con khác, lão tức giận đến mức lên cơn đau tim. Sau đó lão được một nhóm người đứa đến bệnh viện ở dưới núi để điều trị ngay trong đêm đó.

Nhiều ngày sau, Hứa Úc Liêm cũng biết được những chuyện này từ người chị họ của mình. Sau khi nghe những gì mà đối phương nói qua điện thoại, cô chỉ cười trừ và không còn quan tâm nữa.

Sau khi Hứa Ôn Giảo trở về căn hộ, nàng hôn mê bất tỉnh và lại lên cơn sốt cao. Hứa Úc Liêm vội vàng gọi bác sĩ đến khám cho nàng nhưng lại bị chính vị bác sĩ gia đình luôn tốt bụng mắng một trận xối xả.

"Đại tiểu thư của tôi ơi, cô không biết nhị tiểu thư rất gầy yếu, hay bệnh, thể chất rất kém hay sao? Đối với người bình thường thì cơn sốt được xem là một phần của phản ứng miễn dịch tự nhiên trong cơ thể. Nhưng đối với cô ấy, tính mạng đang bị đốt cháy một nửa đấy ạ. Nếu cô ấy không quan tâm đến sức khỏe của chính mình, tại sao cô không chú ý đến những cái này?"

Vị bác sĩ còn giận dữ nói thêm: "Tôi chưa bao giờ thấy cặp đôi nào như thế này. Cô thậm chí còn không thể chăm sóc được người yêu của mình."

Hứa Úc Liêm có nỗi khổ không thể nói, dù bị người kia mắng nhưng cô cũng không dám phản bác một lời mà chỉ im lặng gật đầu. Cuối cùng sau khi bác sĩ rời đi, hình ảnh mà cô nhìn thấy khi quay lại phòng ngủ là Hứa Ôn Giảo đang được truyền dịch và khuôn mặt của nàng trở nên vô hồn.

Hứa Ôn Giảo mới ốm được nửa tháng và không ăn được gì nhiều. Nàng luôn bừng tỉnh sau những cơn ác mộng và chạy đi tìm Hứa Úc Liêm. Dưới sự an ủi của cô, nàng lại chìm vào giấc ngủ với những giọt nước mắt không ngừng rơi.

Hứa Úc Liêm không thể ra ngoài trong thời gian này. Cô tạm thời dừng việc đến công ty và chuyển tất cả công việc về căn hộ của mình.

Máy fax gửi hợp đồng liên tục suốt ngày đêm. Mỗi lần Trương Viên Chi mang tài liệu thông tin đến cũng như thăm hỏi Hứa Ôn Giảo, cô ấy luôn thở dài với Hứa Úc Liêm, giống như nhìn một tên cặn bã không muốn chịu trách nhiệm với con gái nhà lành.

Vào ban ngày thì Hứa Ôn Giảo hiếm khi tỉnh táo và tới đêm thì không ngủ được. Nàng khóc nức nở và tâm sự với Hứa Úc Liêm về những cảm xúc thực sự mà trước đây nàng chưa bao giờ bày tỏ.

Nàng kể rằng sau khi mất mẹ, nàng lang thang khắp nơi và suýt trở thành kẻ ăn xin. Nàng cho biết nàng không dám ngủ ở nhà của cha mẹ nuôi vì chỉ một cử động nhỏ nhất cũng có thể đánh thức nàng. Không chỉ thế, nàng còn thú nhận rằng nàng đã có loại ham muốn như vậy đối với Hứa Úc Liêm từ khi còn rất nhỏ. Nàng cảm thấy tội lỗi và ghê tởm chính bản thân mình cho nên nàng không dám đối diện với cô trong một khoảng thời gian rất dài. Và cuối cùng nàng nói rằng nàng rất lo lắng và những cảm xúc tiêu cực bủa vây khiến nàng trở nên phát điên. Lúc nằm trong bệnh viện ở nước ngoài, cảm giác bức bối và khó chịu cứ vây quanh khiến nàng viết đầy tường tên của Hứa Úc Liêm.

Nàng nói về tình yêu, sự căm ghét, tất cả những nỗi sợ hãi và sự không cam lòng của mình.

Hứa Ôn Giảo thực sự rất sợ hãi trước câu chuyện của Hứa Kiều. Nàng sợ nếu không nói ra những cái này cho Hứa Úc Liêm biết thì cũng sẽ giống như cái kết giữa Hứa Kiều và Ôn Thiện, vĩnh viễn bị chia cắt.