Người Ta Muốn Thành Tiên, Ta Chỉ Mong Kiếm Vợ

Chương 3: Đi tới đó!



Chương 3 : Đi tới đó!

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng. Xuân sang, hạ về, thu qua, đông tới. Hai năm đã nhanh chóng đi qua.

Thiếu niên 18 tuổi mang trên mình biết bao hoài bão kèm theo sự tò mò về cuộc sống của tầng lớp người được gọi là tiên nhân. Hắn thật sự rất háo hức và chờ mong được biết.

Hôm qua là ngày mà Trần Huy Hùng đã đón sinh nhật lần thứ 18, trùng hợp ngày mà tông môn Minh Vân mở cuộc tuyển chọn cũng sắp tới gần. Hôm nay được ngày nên Trần Huy Hùng lập tức lên đường cho kịp với lúc tuyển chọn, trong lòng hắn giờ đây dân lên một xúc cảm khó tả.

“Đời người đâu phải ai cũng được ăn sinh nhật 18 tuổi hai lần như mình.”

Hắn chả biết phải gọi là được ăn hay bị ăn nữa. Mà chuyện đó giờ đây không còn quan trọng, quan trọng là hắn đã đủ tuổi để bắt đầu con đường cầu đạo tu tiên.

Trần Huy Hùng hít vào một hơi thật sâu, dồn khí xuống bụng rồi từ từ thở ra một hơi dài. Hắn nheo đôi mắt nhìn về hướng mặt trời, cảm thấy đó chính là chân lý của một nam tử, mạnh mẽ sục sôi như ngọn lửa hồng.

“Tông môn Minh Vân ta tới đây.”

“Cha mẹ ơi con đi đây.”

“Đi thôi!”

“Đi thôi Thanh Vũ, mang đồ cho khéo cẩn thận kẻo rơi mất.”

Thì ra cái câu đi thôi được hắn nói với người hầu tên Thanh Vũ ở bên cạnh. Thanh Vũ là người được mẹ hắn sắp xếp để đi theo trên đường tới tông môn Minh Vân.

Khác xa với phong thái tự tại nhàn nhã rất ra dáng một vị công tử họ Trần thì tên Thanh Vũ lúc này phải vác trên lưng vô số đồ dùng mà Lý Thu đã chuẩn bị cho Trần Huy Hùng. Hình như mẹ hắn muốn cả hai mở tiệm tạp hóa ven đường nên bà đã chuẩn bị một túi đồ to tướng, cứ như đem cả căn phòng theo.

“Từ từ thôi cậu chủ, đồ hơi nặng!”

Lúc đầu Trần Huy Hùng đã nói không cần nhưng một hai cha mẹ hắn cứ bắt để cho tên này đi theo, giờ nhìn núi đồ dùng thì mới hiểu tại sao.

Nhớ lại tình cảnh lúc chia tay, hai người ông bà Trần ai cũng giọt lệ lăn dài trên má. Chứng kiến đứa con của họ hôn mê năm năm mới tỉnh dậy, sau đó hai năm lại tiếp tục bỏ họ mà đi thì bậc cha mẹ nào không buồn.

Tuy nói linh hồn của Trần Huy Hùng không có tí quan hệ nào với hai người kia nhưng thân xác vẫn là ruột thịt, nhờ họ nên mới có Trần Huy Hùng như bây giờ. Lúc trước ở Trái Đất hắn là một đứa trẻ mồ côi được ông bà nuôi dưỡng nên không hề có tí tình cảm nào đối với cha mẹ, không hiểu tình nghĩa công ơn dưỡng dục ra sao.

Trái lại khi vừa tới nơi này, ông bà Trần đã chăm lo cho hắn mọi điều, luôn dành thứ tốt nhất cho hắn nên Trần Huy Hùng cũng có cảm động. Dù không có nghĩa cũng có cái tình. Ông bà Trần trước khi đi có dặn, vừa dặn dò vừa khóc.



“Nếu thấy không ổn thì về với chúng ta. Nhà chúng ta cũng đủ để cho con xung sướng cả cuộc đời rồi.”

Trần Huy Hùng cảm nhận được một tình thương vô bờ bến mà hai người kia dành cho hắn, trong lòng cũng trào dân một cơn xúc động mạnh. Giọt nước từ khóe mắt lăn dài xuống má.

“Cậu chủ, cậu làm sao vậy, đi nhanh thôi. Nãy giờ sao lại đứng yên mà bưng mặt vậy? Bộ cậu mới đi được vài bước mà nhớ nhà rồi hả!”

Đột nhiên tiếng nói của tên hầu bên cạnh khiến cho Trần Huy Hùng đang chìm vào suy nghĩ miên man trở về thực tại. Hắn giả vờ đứng lên, tằn hắn một cái đã lấy lại vẻ trịnh trọng lúc đầu. Trần Huy Hùng nhìn về phía Thanh Vũ, nhẹ gật đầu ra hiệu rồi cất bước cùng đi sóng vai với hắn.

Bọn họ đi vào buổi sáng tới tối lại tìm nhà trọ để nghĩ, chỉ sau ba ngày đã đi đến gần tông môn Minh Vân. Trên đường đi cũng gặp không ít trở ngại nhưng chỉ là những việc cỏn con không đáng nhắc tới.

“Những điều nhỏ này mà không vượt qua được thì còn tu tập làm gì nữa!” Trần Huy Hùng thầm nghĩ.

Trước lúc đến đây thì Trần Huy Hùng cũng đã tìm sách đọc sơ qua để nắm bắt được địa hình. Cả một vùng đất rộng lớn này đều thuộc về một quốc gia với tên gọi Đông Việt.

Tông môn Minh Vân nằm ở phía Nam nước Đông Việt, là tông môn lớn thứ hai trong ba tông môn của vùng phía Nam. Ở đây mỗi năm năm mới có một lần tuyển chọn học trò tu sĩ. Mỗi lần tuyển thì chỉ tuyển những người có phẩm chất tốt mới được cho qua. Bài thi tuyển ban đầu là gồm kiểm tra linh căn, kiểm tra trí tuệ là làm bài thi văn và kiểm tra sức lực bằng bài thi võ.

Hai năm qua, vì đuổi theo giấc mơ trở thành tiên nhân, cũng để sớm thực hiện ước mơ có cho mình bạn đời nên không ngày nào mà Trần Huy Hùng không tập luyện.

Dẫu sao thì Trần Huy Hùng cũng được danh phận cậu chủ của nhà quan Huyện nên gia đình đã đặc biệt mời thầy dạy văn và dạy võ về dạy riêng cho hắn. Trần Huy Hùng tự tin rằng mình sẽ qua hai bài thì này, có điều kiểm tra linh căn thì chưa chắc.

Hắn đọc trong sách thì thấy có nói, ai sinh ra ở đây đều có linh căn.

Linh căn được chia thành hai loại là loại tu luyện được là chuẩn linh căn, còn không được là phế linh căn. Trong loại chuẩn linh căn lại được chia thành nhiều loại phẩm chất theo ngũ hành và một số thuộc tính đặc biệt mà trên con đường tu tập thì tu sĩ sẽ tự mình khám phá.

Trong lòng Trần Huy Hùng giờ đây khi sắp tới tông môn Minh Vân lại vô cùng hồi hợp, hắn sợ rằng bản thân không đủ yêu cầu về linh căn thì sẽ bị trả về, dập tắt đi hoài bảo trở thành tiên nhân. Việc này nếu xảy ra không chỉ có mình hắn bị tổn thương mà còn phụ lòng kỳ vọng của ông bà Trần, họ đã không tiếc vật tư để bồi dưỡng cho hắn.

Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên hắn quơ tay đụng trúng miếng gỗ nằm trước ngực. Đây là miếng gỗ nhỏ của vị tiên nhân họ Ngô đã cho Trần Huy Hùng lúc hắn còn nằm hôn mê. Nhìn lại được cái này thì sự lo lắng trong lòng hắn cũng giảm đi phần nào.

“Người kia đã bảo mình nói ra tên ông ta thì chắc sẽ giúp mình suôn sẻ mà bước vào được tông môn!”

Nghĩ đến đây Trần Huy Hùng thở ra một hơi nhẹ lòng. Hắn cảm thấy bản thân lúc trước ở Trái Đất cũng làm nhiều điều tốt, tích không ít công đức cho nên giờ mới được may mắn. Vừa tới đây có cơ thể có thiên phú tu tiên lại được người nào đó dẫn dắt.

“Thật đúng là nhất quan hệ, nhì tiền tệ!” Trần Huy Hùng mỉm cười nghĩ thầm.



Trong lòng hắn tin rằng người xưng lão Ngô kia có thể là người nắm chức vị gì đó lớn trong việc lựa chọn người nhập tông môn.

Đột nhiên Thanh Vũ đứng một bên nói.

“Phía trước là núi Cù Hin, hình như qua ngọn núi này là tới nơi rồi đó!”

Ngọn núi phía trước cao sừng sững, nó đứng đó như một người gác cổng ngăn cách giữa hai thế giới con người và tiên nhân. Từ xa nhìn lại chỉ thấy quanh núi luôn có lớp sương mù bao phủ trắng xóa, lộ lên nét âm u cô liêu.

“Rừng núi sâu lâm thâm.”

Vừa mới tới chân núi thì trời cũng đã sập tối, hai người Trần Huy Hùng và Thanh Vũ định sẽ nghĩ ở đây một đêm, đằng nào cũng chỉ qua ngọn núi này là tới nơi. Thanh Vũ nhanh chóng xin lên phía trước dò đường, bỏ lại mình Trần Huy Hùng đang lom khom dựng lều, hắn vừa dựng vừa lẩm bẩm.

“Hài thật chứ, cứ như truyện Tây du ký khi ta là Đường Tăng còn hắn là Ngộ Không xin đi dò đường. Khi đi hắn còn dặn cái gì mà... ờ phải ngồi yên không được đi đâu. Giờ mà thêm yêu quái ra bắt mình về ăn thịt thì đúng kịch bản rồi đó!”

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu đã khiến Trần Huy Hùng nổi hết da gà, vội vàng bỏ phắc suy nghĩ đó ngay. Hắn tự cho mình nói phải điềm gở, còn chưa nhập môn mà trong đầu toàn chuyện xui xẻo thì khó mà tập trung được. Hắn liền đưa tay tát nhẹ lên miệng rồi nói.

“Miệng ăn mắm, ăn muối. Lần sau nhớ uốn lưỡi bảy lần!”

Không phải tự nhiên mà Trần Huy Hùng lại nghĩ đến cảnh Đường Tăng bị yêu quái bắt trong Tây du ký. Hắn đọc qua nhiều loại sách thì biết ở thế giới này ngoài tiên nhân thì còn có các loài hung cầm dị thú cũng xuất hiện rất nhiều.

Mỗi loài đều có một đặc điểm riêng và chúng đều có thể tu luyện thành tinh, có nghĩa là hóa thành hình người. Chúng thường xuất hiện vào ban đêm, đặc biệt là nơi rừng núi hoang vu như thế này.

Những điều này chả khác gì với những câu chuyện huyền ảo của dân gian mà hắn được nghe ở Trái Đất cả. Những loài yêu ma quỷ quái, toàn là những điều gây ám ảnh người nghe.

Vả lại nơi này có cảnh sắt quá âm u, nhìn vào người ta luôn có cảm giác mình đang bị sinh vật nào đó dõi theo, cứ như nó nắm bắt được từng chuyển động của người ta. Cảm giác này khiến cho người yếu vía phải run lên lẩy bẩy.

“Đúng thời điểm thôi đừng có đúng người nhé!”

Bầu trời lúc này tối sầm như báo hiệu sắp mưa. Từng đợt mây đen kéo tới kèm theo hơi ẩm bốc lên trong không khí khiến con người ta nổi hết cả da gà.

Quả thật chỉ trong chốc sau lát trời đã bắt đầu đổ mưa. Cơn mưa nặng hạt rơi đầy trên tấm lều nhỏ bằng da mà Trần Huy Hùng vừa dựng xong, phát ra âm thanh lịch bịch lịch bịch.

Trần Huy Hùng ngồi trong túp lều nhìn ra ngoài mà nhớ lại hai năm trước. Cũng vào một ngày mưa sấm như thế này mà hắn tới đây, có khi nào lát nữa hắn lại được đưa về đó.



“Không biết cơ thể ta ra sao rồi ha, hai năm trong phòng không ăn không uống chắc thành mớ thịt bốc mùi rồi. Chẳng lẽ giang sơn của mình lại thành “nơi lạnh nhất lúc này” sao. Haizz!” Vừa nói hắn vừa nhăn mặt lại mà không nghĩ tới nữa.

“Mà sao mưa rồi mà Thanh Vũ còn chưa chịu về, chả biết hắn trốn đi đâu rồi?”

Trời càng lúc càng mưa to, tiếng mưa cùng với tiếng các loại sinh vật đã tạo nên một bản giao hưởng ngay giữa cách rừng, bản nhạc với âm điệu làm người ta sởn tóc gáy.

Trần Huy Hùng ngồi trong góc lều ôm đùi co ro, mưa to khiến xung quanh trở nên lạnh hơn bao giờ hết. Hai mắt hắn liêm diêm như có thể nhắm lại bất cứ lúc nào.

Hai mắt Trần Huy Hùng bắt đầu sụp xuống, mệt mỏi cùng với đói khiến hắn bị cơn buồn ngủ chiếm hữu. Đầu hắn dần dần ngả theo chiều đổ về phía trước.

Ngay tại khoảnh khắc toàn thân sắp sửa đồ về trước thì một âm thanh từ ngoài truyền vào đã khiến Trần Huy Hùng bừng tỉnh trở lại. Hắn đưa mắt ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ.

“Gì vậy?”

Trong tít tắt vừa rồi Trần Huy Hùng nghe rõ bên tai một tiếng động làm da đầu hắn tê dại.

“Có tiếng trẻ con khóc sao?”

Ngay tại màn mưa đêm tĩnh mịch kia lại phát ra tiếng trẻ con khóc há chẳng phải muốn dọa người hay sao. Chẳng biết có thật là tiếng trẻ con hay không, nếu thật thì cũng không ai có gan mà đi ra ngoài vào các lúc trời mưa sấm chớp như thế này để xác minh.

Tâm thần Trần Huy Hùng hơi bắt đầu sợ hãi, hắn nuốt một ngụm nước bọt xuống rồi từ từ thò cổ ra ngoài nhìn sang hai bên.

Không gian trước mắt kia vẫn chỉ một màu tối đen, hai mắt Trần Huy Hùng đảo qua lại liên tục mà chẳng thấy gì. Hắn nghĩ thầm.

“Có thể mình nghe nhầm tiếng mưa hoặc cũng có thể...”

Lúc này Trần Huy Hùng mới nhớ lại những câu chuyện trong Tây du ký khi mà những con yêu quái giả thành tiếng khóc để lừa Đường Tăng. Đường Tăng còn có Ngộ Không trong khi hắn lại chẳng có ai để mà giúp, tên Thanh Vũ kia lại chả biết đã bỏ đi đâu.

Trần Huy Hùng sợ rằng tình cảnh của bản thân cũng như vậy. Lỡ có loài yêu ma nào đó biết cách giả giọng trẻ em để dụ hắn ra ngoài, thừa cơ hội đem hắn về làm bữa tối. Trần Huy Hùng hoảng sợ tự khấn trong lòng.

“Ôi ôi các ngài yêu ma ơi đừng có ăn thịt ta, ta chỉ có tấm thân nhỏ bé không đủ nhét kẻ răng đâu. Đợi khi nào ta học được phép tiên thì hãy ra lúc đó ta sẽ cho các người ăn... ăn hành.”

“Lúc chiều chỉ nói bừa không ngờ sắp thành hiện thực rồi...”

Ngay lập tức Trần Huy Hùng kéo hai vách lều lại, đặt thân xuống sát vách phía sau.

“Oa... oa... oa”