Vừa đặt mông xuống chưa kịp ấm thì âm thanh vừa rồi lại vang lên thêm lần nữa, lần này nó còn kéo dài và có phần thê lương hơn.
Ngay giờ phút này hắn không tài nào bình tĩnh được. Hai hàm răng của Trần Huy Hùng cắn chặt vào nhau, hắn nghiến răng nghiến lợi mà hét lên.
“Cuối cùng thì ta cũng hiểu tại sao Đường Tăng thường tự mình lao vào nguy hiểm rồi. Giờ ta cũng bị dồn vào thế của ông ấy. Không ra xem là không được mà!”
Hắn vò đầu bứt tai rồi mới quyết định đi ra xem sao nhưng dặn lòng là chỉ đi vài bước mà thôi. Dù sao nơi này cũng không phải Trái Đất nên có biết bao chuyện trời ơi đất hỡi có thể xảy ra mà hắn không lường trước được.
Trần Huy Hùng cầm trên tay ngọn đèn bão, vén vách lều đi ra.
Vừa mới đi hai bước thì âm thanh “oa, oa” lại một lần nữa kêu lên khiến Trần Huy Hùng lạnh cả sống lưng. Hắn không dám nhìn ra sau mà chỉ nhìn phía trước, định đảo mắt xung quanh cho nhanh rồi đi vào.
Phía trước vẫn chỉ là một màn đen như mực, cơn mưa thì càng lúc càng to chứ chưa hề giảm đi phần nào. Cả cơ thể của Trần Huy Hùng giờ đây giống như bị màn mưa đen kia nuốt chửng, chả khác gì con cá nhỏ ngay trong miệng cá voi.
Quan sát một hồi không thấy có gì bất thường, Trần Huy Hùng thở ra một hơi bớt đi căng thẳng. Hắn vỗ nhẹ vào má cho tỉnh táo rồi đảo chân đi vô trong.
Đột nhiên Trần Huy Hùng có cảm giác như có ai đó đang đứng đằng sau mà đưa tay về phía vai hắn. Theo phản xạ hắn giật mình quay lại.
“Bốp”
Cả thân người Trần Huy Hùng đột nhiên trở nên mềm nhũn như bún. Hai chân hắn ngay lập tức khụy xuống.
Ngọn đèn bão trong tay Trần Huy Hùng rơi xuống mặt đất đầy nước, ngay sau đó là cả cơ thể của hắn đổ xuống theo. Hắn bị một vật gì đó tác động khiến ngất xỉu.
Giờ đây ngay chỗ Trần Huy Hùng vừa đứng, một cái bóng đen từ từ lộ ra, trên tay còn cầm một khúc gỗ thật dài. Bóng đen từ từ tiến về phía Trần Huy Hùng, hắn cầm rồi giơ ngọn đèn bão lên sát mặt người đang nằm.
Ánh đèn hắt sáng lên, từ từ để lộ ra cả cơ thể người đứng. Bóng đen này không ai khác chính là Thanh Vũ. Hắn đưa mắt nhìn cơ thể của Trần Huy Hùng đang nằm trên mặt đất, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm.
-------
Trời sáng, cơn mưa đêm qua cũng đã tạnh hẳn, vài giọt nước còn đọng lại trên lá đang rơi xuống dưới đất. Trên cây các loài chim đua nhau hót vang lên những giai điệu của sự sống sau mưa.
Dưới kia cũng có tiếng hót của ai đó, tiếng hót này tuy không phải bản nhạc sự sống nhưng được cái nó mang âm điệu của sự tuyệt vọng.
“Ét, ét, ét... ả... ả... a... ra...”
Trần Huy Hùng bị treo lộn ngược lên cây, hắn bị vậy cả một đêm dài. Cả người chỉ toàn lấm lem nước mưa kèm với bùn đất. Mặt Trần Huy Hùng đỏ chót vì toàn bộ máu dồn xuống phần thân trên.
Miệng hắn bị nhét một nùi vải dày để không cho hắn la lên. Nhìn qua cũng dễ đoan được, hắn sắp hết chịu đựng nổi rồi.
Từ trong lều, một người nữa lọ mọ đi ra, nhìn dáng vẻ hình như không quan tâm lắm đến tình cảnh khổ sở của Trần Huy Hùng. Đó chính là Thanh Vũ, chính hắn đã đánh và trói Trần Huy Hùng lên như thế.
Vừa thấy bóng dáng Thanh Vũ bước ra thì Trần Huy Hùng càng hú hét cựa quậy mãnh liệt hơn, hắn làm vậy chỉ mong chờ người kia chú ý đến mình.
Công sức như vậy quả thật không uổng, điều đó đã làm Thanh Vũ chú ý đến. Hắn tiến lại gần phía này, ghé sát miệng vào tai Trần Huy Hùng nói.
“Bộ ngươi mắc hét lắm hả!”
Nói rồi hắn gỡ miếng vải đang bịt miệng của Trần Huy Hùng. Như chú chim được phóng thích, Trần Huy Hùng hét ngay vào mặt hắn.
“Thằng cờ h*ó thả ta ra!”
“Haha” Thanh Vũ cười lên sau khi nghe câu nói của Trần Huy Hùng.
“Ngươi nên biết ngươi bây giờ ngươi không có quyền ra lệnh!”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt đỏ chót lúc này của Trần Huy Hùng càng thêm đỏ vì tức giận, hắn quát vào mặt Thanh Vũ.
“Tại sao lại bắt ta?”
Thanh Vũ lắc lắc cái đầu biểu lộ sự chán nản rồi đáp.
“Hừ! Có lẽ ngươi quên rồi nhưng ta thì còn nhớ. Lúc trước ngươi nhẫn tâm đày đọa ta ra sao. Coi ta không kém gì con chó, con gà để mà ngươi chơi đùa. Ngươi có biết suốt thời gian đó ta phải nhẫn nhịn thế nào không? Ngươi có biết ta đã sợ hãi như thế nào không?”
Nét mặt Thanh Vũ đỏ lên khi nhắc tới điều này. Vừa nói hắn vừa tát “bốp, bốp” vào mặt Trần Huy Hùng.
Trần Huy Hùng lộ rõ nét ngỡ ngàng khi nghe nói thế. Từ khi hắn đến đây thì cứ tưởng thân thể mình trước kia cũng là một người đàng hoàng.
Thật sự điều này đã giải thích vì sao sau khi hắn tỉnh lại thì mọi người hầu trong nhà đều có vẻ sợ sệt mà hành sử quá mức như thế. Hóa ra thân thể này lại là một tên cuồng bạo con.
Từ ánh mắt của mọi người xung quanh dường như ai cũng đã nhận ra Trần Huy Hùng có sự thay đổi, chỉ riêng có Trần Huy Hùng là không nhận ra điều này mà thôi.
Thanh Vũ nói tiếp
“Lúc đó ta đã tìm một loại thuốc khiến con người ta t·ê l·iệt mà c·hết để đầu độc ngươi. Không ngờ cái mạng của ngươi cũng lớn thật. Không những chỉ hôn mê mà sau gần năm năm thì tỉnh lại mà vẫn còn khỏe mạnh.”
Nghe lời này thì Trần Huy Hùng cũng hiểu vì sao thân thể của hắn bị hôn mê suốt khoảng thời gian năm năm.
Đột nhiên Thanh Vũ quay sang, hắn đưa tay nâng mặt Trần Huy Hùng lên nói.
“Cũng trách tại ta quá chủ quan không xử lý khi ngươi còn hôn mê nhưng giờ thì khác rồi, TA ĐÃ CÓ CƠ HỘI!!”
“Vậy giờ ngươi muốn làm gì?”
Thanh Vũ có đôi chút ngạc nhiên khi nghe Trần Huy Hùng nói như vậy nhưng một giây sau lại nhớ ra tên này mất trí nhớ. Hắn nhíu chân mày nhìn về phía Trần Huy Hùng.
“Ta sẽ t·ống t·iền gia đình ngươi. Sau đó trở mặt thủ tiêu, phân ngươi ra thành từng phần rồi giấu đi. Như thế mới hả dạ.”
“Thằng điên, ngươi đúng là bị điên rồi!” Trần Huy Hùng gào lên về mặt Thanh Vũ.
“Điên sao? Ta có bộ dạng này thì cũng là nhờ ngươi mà thành!”
Nói xong câu này thì Thanh Vũ bỗng rơi vào mớ kí ức hỗn độn lúc trước. Hắn nhớ lại bản thân mình trước kia bị người cha tàn ác bán vào gia đình quan Huyện. Từ khi vào đó, hắn luôn lo sợ rằng bản thân sẽ bị đ·ánh đ·ập nên lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn nghe theo mọi lời sai bảo của người trong gia đình.
Vậy mà hắn bị tên Trần Huy Hùng chú ý tới, Thanh Vũ luôn bị hắn sai khiến chà đạp. Tâm hồn non nớt bị đ·ánh đ·ập khổ sai từng ngày lâu dẫn cũng biến đổi.
Hắn từ một con người có bản chất tốt đẹp lại trở thành một người luôn cảnh giác, sẵn sàng làm mọi thứ chỉ vì để sinh tồn.
Vào một ngày hắn cảm thấy nếu còn chịu tên chủ này nữa thì hắn sẽ phải c·hết. Thế rồi đêm đó hắn cố tình xuống chợ, tìm một loại thuốc gây t·ê l·iệt thần kinh khiến cho người ta rơi vào hôn mê để trộn vào thức ăn của Trần Huy Hùng.
Bây giờ nghĩ lại hắn vẫn thấy việc lúc trước của bản thân hơi có chút chủ quan. Tên Trần Huy Hùng không những không c·hết mà toàn khỏe mạnh tỉnh lại. Nhưng không ngờ bà chủ lại sắp xếp hắn đi cùng với Trần Huy Hùng. Kế hoạch này Thanh Vũ đã nghĩ ra trên đường tới đây.
Nhớ lại tới đây Thanh Vũ lại quay sang hừ một cách lạnh lùng về hướng Trần Huy Hùng. Hắn từ trong túi móc ra chiếc còi nhỏ, sau đó đưa lên miệng thổi một hơi.
“Oa... oa... oa”
Nghe thấy âm thanh này, biểu cảm của Trần Huy Hùng bỗng nhiên tối sầm lại, mắt hắn mở to hết mức như sắp nhảy ra bên ngoài. Thì ra âm thanh mà đêm qua Trần Huy Hùng nghe thấy được được chiếc còi này phát ra.
Tất cả mọi chuyện đều do tên Thanh Vũ này đã sắp xếp. Hắn cố tình xin đi dò đường để bỏ lại Trần Huy Hùng. Sau đó hắn ẩn nắp xung quanh, đợi khi mưa xuống rồi dùng tiếng còi dụ Trần Huy Hùng mất cảnh giác rồi ra tay.
“Tên này cũng bị dở hơi thật, sao hắn không đợi mình ngủ rồi ra tay nhỉ?”
Trần Huy Hùng thầm nghĩ trong đầu.
Sắc mặt Trần Huy Hùng giờ đây vô cùng tệ, hắn bị treo lên cả một đêm dài. Máu từ toàn thân đổ dồn xuống khiến hắn mệt mỏi không sao tả hết. Cơ thể đau nhức vì gió lạnh khiến hắn giờ đây chẳng còn chút sức nào.
“Ngươi cứ nằm đó chờ ta đi, ta đã gửi thư bằng đại bàng về rồi. Vài giờ sau sẽ có thư được trả lại. Trước lúc đó thì cố mà hưởng thụ quản thời gian còn lại đi.”
Thanh Vũ bước vào lều, ngoảnh mặt nói.
Tinh thần của Trần Huy Hùng bị một sự đả kích cực độ. Ước mơ tiên nhân chưa thành, tông môn Minh Vân lại ngay trước mặt mà hắn lại bị trói ở đây.
“Cơ thể mình giờ đây không còn chút sức nào để thoát thân mà vùng núi này tại sao chẳng có ai? Chắc là xong đời rồi...”
Mấy hôm trước Trần Huy Hùng còn mạnh miệng tự cho rằng bản thân chắc chắn sẽ trở thành tiên nhân tài giỏi để cưới được cô vợ như hắn mong muốn. Có ngờ đâu ngày hôm nay lại gặp tình cảnh như thế này.
“Đúng là nói trước bước không qua mà.”
Trần Huy Hùng thầm than trong lòng.
Sự mệt mỏi khiến hai mắt hắn không còn đủ sức để duy trì tỉnh táo, dần dần nhắm lại. Trong miệng Trần Huy Hùng đột nhiên vô thức mà nói lẩm bẩm.
“Phải chi lúc này mà có ông Bụt nhỉ, biết đâu. Bụt ơi cứu con!”
Lúc này hắn đã hoàn toàn chìm vào cơn mê man chỉ có hai tai là còn nghe được một ít. Câu nói vừa rồi cũng do hắn nhớ lại ở Trái Đất, trong những câu chuyện cổ tích, khi mà người nào đó gặp hoạn nạn thì sẽ có ai đến cứu.
Giờ phút này Trần Huy Hùng chỉ còn cách trong chờ nào chút phép màu như thế xảy ra mà thôi.
“Tại sao con khóc?”
Đột nhiên một âm thanh như sấm bên tai vang lên trước mặt của Trần Huy Hùng. Thanh âm này trong trẻo hiền dịu tựa như một người mẹ nói với con của mình.
“Bụt đó ư, có phải Bụt không?” Trần Huy Hùng cổ mở đôi mắt nhưng chẳng còn tí sức nên chỉ mở được một chút.
Âm thanh này cũng lọt vào tai của Thanh Vũ. Hắn vừa nghe thấy thì cũng giật mình vì trong lòng có tật. Chuyện b·ắt c·óc xử lý Trần Huy Hùng tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót cho nên trong lòng hắn bất chợt nổi lên một nỗi lo.
“Ai đó?” Từ trong lều Thanh Vũ vội vàng chạy ra phía ngoài, hắn ngỡ ngàng khi thấy cảnh tượng trước mặt.
“Trời ơi!”
Một người phụ nữ đang bồng đứa con trên tay và cho nó bú nhưng nó cứ khóc òa lên làm bà ta hoang mang, không biết phải làm sao. Trên miệng liên tục lặp lại câu nói.
“Tại sao con khóc, tại sao con khóc?”
Thanh Vũ thở ra một hơi, còn tưởng ai hóa ra chỉ có người đàn bà với đứa con trên tay. Hắn quát về phía bà ta.
“Này bà kia, bà đi chỗ khác nhanh nhanh lên. Con bà nó khóc ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta biết không?”
Người đàn bà kia vừa nghe được thì gật đầu lia lịa vội nhanh bước chân mà đi về phía khác.
Sự việc này cũng lọt cả vào tai Trần Huy Hùng. Hắn còn tưởng bản thân đã được cứu nhưng thật chẳng ngờ, ở thế giới huyền ảo lại chẳng có điều huyền ảo nào xảy ra với hắn.
Lúc này Trần Huy Hùng cười cũng không được mà khóc thì cũng không xong, trong lòng đắng như vừa bị nhét cả mớ bồ hòn vào miệng.
Tên Thanh Vũ đứng một bên, lúc này cũng đưa tay lên mặt suy nghĩ.
“Việc này không ổn, nơi này quá trống trãi. Ta nên đem hắn lên núi thì tốt hơn.”
Nghĩ là làm Thanh Vũ vội đi tới đem Trần Huy Hùng xuống. Hắn gỡ vách lều ra, cột một sợi dây vào đó rồi để Trần Huy Hùng lên mà kéo đi. Đoạn đường có vô số đá nhọn lởm chởm, chúng đâm vào người Trần Huy Hùng không biết bao nhiêu lần.
Cơ thể Trần Huy Hùng lúc này cũng bị tê cả rồi nên khi kéo lê như vậy hắn cũng chẳng có được cảm giác gì. Tuy vậy nhưng thương tổn gây ra do bị kéo trên nền đất đá vẫn in lại trên cơ thể hắn.
Đi một lúc thì Thanh Vũ dừng lại, hắn quan sát xung quanh thấy nơi này có vẻ kín đáo, không ai lui tới nên mới chọn nơi này để hành xử. Hắn khom người khéo Trần Huy Hùng đang nằm bất động ra thì vẫn nghe thấy miệng lẩm bẩm gì đó không ngừng. Thanh Vũ đưa tai ghé sát mà nghe.
“Bụt ơi cứu con, bụt ơi cứu con!”
“Thằng điên, sắp hết thọ tới nơi mà còn ở đó bụt bụt. Mà bụt là gì nhỉ?”
Thanh Vũ chả nghĩ ngợi gì nhiều, hắn cho rằng do Trần Huy Hùng sảng quá nói bừa. Hắn đưa tay ra sau lấy một con dao thật dài. Cầm dao trên tay, Thanh Vũ lâm lâm bước tới gần Trần Huy Hùng, trên mặt cười một cách quỷ dị.
Lúc này Trần Huy Hùng đã hoàn toàn chìm vào mê man, suốt quãng đường đầy đá hắn bị lôi kéo cơ thể bị va đập không ít nên làm hắn hôn mê hoàn toàn.
Thanh Vũ giơ con dao lên định làm một nhát là xong chuyện. Đột nhiên ở đâu vang lên một tiếng.