Khi Diệp Thanh Tâm lấy lại được sự bình tĩnh thì thấy bản thân hiện tại đang thảm hại ngồi dưới sàn đất. Cung Tuấn không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng. Hiện tại cả người cậu như tu la đến từ địa ngục
Sau khi đạp bung cánh cửa bước vào, thì ập vào mắt cậu là hình ảnh Trương Triết Hạn đang hôn Diệp Thanh Tâm. Ngọn lửa tức giận của cậu đã dâng lên đỉnh điểm. Anh ta đúng là vẫn chứng nào tật ấy không bỏ được thói trăng hoa của bản thân. Chiến tích tình trường của Trương Tam thiếu gia ngân hàng Lộ Phong vang danh khắp chốn. Lúc trước khi cậu điều tra về anh đã nhận được một câu đánh giá "Phong lưu đa tình, gieo hoạ nhân gian". Chỉ cần là người Trương Triết Hạn thích thì anh nhất định sẽ theo đuổi cho bằng được, nhưng có được rồi thì chẳng mấy chốc lại chia tay
Cung Tuấn cậu, bất quá cũng chỉ là một trong số những niềm yêu thích nhất thời của anh ta...
"Nhưng Trương Triết Hạn, là do anh xui xẻo nên đã chọn phải tôi... Anh tưởng rằng với Cung Tuấn này, anh muốn bỏ thì bỏ được sao..."
Sau khi lôi Diệp Thanh Tâm khỏi người Triết Hạn ném xuống đất. Cung Tuấn liền giật mạnh cổ tay anh mà hét lớn. Đây là lần tiên kể từ khi quen nhau mà cậu lại lớn tiếng với anh
_Trương Triết Hạn...! Anh đang thử sức chịu đựng của tôi có đúng không ?
Ánh mắt Cung căng đầy tơ máu, tay cậu vẫn đang nắm chặt cổ tay của anh, sức lực không hề nhẹ
_Ưmmm... Đau quá... Cung Tuấn...
Triết Hạn bị đau đến ánh mắt cũng đã ngấn đầy nước khi nhìn cậu. Bộ dạng vô cùng đáng thương hệt như một chú mèo con. Cung đại thiếu gia mang theo lửa giận bừng bừng để khởi binh vấn tội. Nhưng nhìn đến ánh mắt của người trước mặt thì một tia mềm lòng lại len lõi vào tim cậu
Cung Tuấn buông tay anh ra, rồi lùi lại mấy bước. Đến tận giờ phút này cậu vẫn sợ trong lúc tức giận sẽ có thể làm tổn thương anh. Cậu có thể tức giận mà ném Diệp Thanh Tâm xuống đất nhưng chỉ là siết tay... cũng không nỡ với người đàn ông này
Triết Hạn xoa lên cổ tay vừa bị bóp chặt của mình, im lặng không lên tiếng. Anh vẫn là đang chờ phản ứng của Diệp Thanh Tâm. Chỉ thấy cậu ta đứng dậy từ trên đất chạy đến nắm chặt cánh tay Cung Tuấn
_Cung tổng... Ngài hãy nghe em nói... Mọi chuyện... mọi chuyện không phải như ngài nghĩ đâu... Là anh ta... Là anh ta đã bắt em đến đây... Còn cưỡng hôn em...
Diệp Thanh Tâm vừa ấm ức khóc vừa kể lễ với cậu, bộ dạng của cậu ta hiện tại muốn có bao nhiêu đáng thương mà không được... Nhưng Diệp Thanh Tâm lại không biết, bộ dạng và mấy lời nói hiện tại của cậu ta lọt vào tai của Cung Tuấn lại vô cùng châm biếm và khoe khoang... Cung thiếu gia chỉ có thể nghĩ "Cậu ta đang kể lễ với cậu bản thân được Trương Triết Hạn để ý đến sao?"
Cung Tuấn nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Tâm, sau đó lại chuyển ánh mắt tức giận của cậu về phía Triết Hạn. Chỉ thấy đối phương bộ dạng bất cần mà trả lời
_Phải... Là tôi đã bắt cóc và cưỡng hôn cậu ta...
_Cung tổng... Ngài nghe anh ta nói không... Anh ta rõ ràng là một tên điên... Là anh ta đã quấn lấy em suốt ba ngày qua... Lúc nãy anh ta còn nói... là vì ngài giận anh ta nên anh ta muốn lợi dụng em...
Khi thấy ánh mắt Cung Tuấn chạm đến người mình... Triết Hạn cũng không chút giấu giếm mà mỉm cười
_Phải... Tôi chính là đã nói như vậy
Diệp Thanh Tâm lập tức chớp lấy thời cơ
_Là anh ta muốn ly gián tình cảm của chúng ta...Cung tổng...
_Giữa chúng ta làm gì có cái gọi là tình cảm để mà ly gián
Cung Tuấn cắt ngang lời cậu ta. Ánh mắt tràn đầy khinh thường và chế giễu. Diệp Thanh Tâm ngạc nhiên đến sững sờ, giờ phút này cậu ta mới hiểu bản thân mình chỉ là một con rối trong câu chuyện của hai người họ
_Đưa cậu ta ra khỏi đây...
Cung Tuấn giơ tay ra hiệu. Giảng Võ phía sau lập tức đưa Diệp Thanh Tâm ra ngoài, vệ sĩ Cung gia cũng nối bước theo sau. Diệp Thanh Tâm giờ phút này đã triệt để mất đi ý định phản kháng. Mặc cho người khác lôi đi
Triết Hạn bên này cũng đưa mắt ra hiệu cho Tăng Sâm và vệ sĩ Trương gia lui ra ngoài. Nhưng Tăng Sâm vấn lo lắng nhìn anh. Nhìn thấy trạng thái tức giận hiện tại của Cung thiếu gia, Tăng Sâm cũng sợ Tam thiếu nhà mình sẽ gặp nguy hiểm. Có lẽ cũng nhìn ra lo lắng của anh, Triết Hạn chỉ nhẹ nghiên đầu mỉm cười một cái, biểu thị bản thân sẽ không sao
Sau khi tất cả vệ sĩ và "người không liên quan" đều đã ra ngoài, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ ở cùng nhau. Triết Hạn nâng lên khoé môi ngọt ngào đi đến chỗ cậu. Anh vòng tay ôm lấy eo Cung Tuấn
_Được rồi mà... Đừng tức giận nữa... Nếu tôi không làm vậy thì Cung đại thiếu gia sao chịu tới tìm người ta chứ...
Giọng điệu mè nheo hệt như một bé mèo con nũng nịu khiến bất cứ ai cũng phải siêu lòng. Nhưng Cung Tuấn lần này lại không dễ dàng mềm lòng với anh nữa. Cậu hất lấy đôi tay của anh trên eo mình ra
_Anh thật sự xem tôi là tên ngốc sao?
Cung Tuấn nhếch mép nhìn anh
_Trước kia anh đã có thể tìm một tên đua xe tầm thường để bẫy tôi... Hiện tại anh cũng có thể tìm một tên khác mà?... Tìm Diệp Thanh Tâm? Còn không phải là vì cậu ta rất vừa ý với anh sao? Nên anh mới không kìm được mà hôn cậu ta? Nếu hôm nay tôi không đến đây thì có thể hiện tại anh đã lôi cậu ta đến khách sạn rồi...
Triết Hạn không ngờ Cung Tuấn đã biết chuyện tên đua xe trước kia là do anh sắp đặt. Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt cậu
_Cung thiếu gia quả nhiên cái gì cũng biết... Nhưng vẫn rất dung túng cho tôi...
Cung Tuấn càng nhìn bộ dáng cợt nhả của anh thì càng tức giận, cậu hất tay anh ra khỏi mặt mình. Triết Hạn ngược lại không chút tức giận mà chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn cậu
_Phải... Tôi có thể chọn một người khác để chọc tức cậu... Nhưng chẳng phải chọn Diệp Thanh Tâm rất tốt sao? Hôm trước nhìn cậu đối xử dịu dàng với cậu ta làm cho tôi đã rất ganh tị...
Cung Tuấn ngạc nhiên nhìn anh khi nghe những lời nói này. Cậu chưa từng nghĩ Triết Hạn sẽ thừa nhận thẳng thắn như vậy
Triết Hạn tiếp tục dịu dàng nhìn cậu, chỉ là những lời anh nói ra lại chẳng hợp với khuôn mặt dịu dàng ấy
_Nên nếu tôi hôn cậu ta trước mặt cậu... Thì sau này, mỗi khi cậu nhìn thấy Diệp Thanh Tâm... đều sẽ chỉ nhớ đến nụ hôn ngày hôm nay... Như vậy, cậu sẽ không còn có thể đối xử dịu dàng với cậu ta nữa...
_Anh có biết những gì anh đang nói bây giờ sẽ làm cho tôi nghĩ "Anh đang ghen vì tôi" không?
Cung Tuấn không cách nào hiểu được suy nghĩ của người người con trai trước mặt cậu
_Thì đúng là tôi đang ghen tị vì cậu mà... Hiện tại, tôi không muốn bất cứ ai khác ngoài tôi được ở bên cạnh cậu
_Vậy tương lai thì sao? Giống như anh nói, với thân phận của chúng ta... Sớm muộn gì tôi cũng sẽ kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối... Lúc đó anh định sẽ làm gì?
Triết Hạn vậy mà lại vui vẻ nhìn cậu
_Yên tâm đi... Đến lúc đó tôi nhất định sẽ thành tâm chúc phúc cho cậu... Sẽ tặng cậu một món quà cưới thật lớn... Hơn ai hết, tôi thật sự muốn tương lai cậu được hạnh phúc...
Cung Tuấn cuối cùng đành phải công nhận
_Có lẽ Diệp Thanh Tâm nói đúng... Anh thật sự là một tên điên...
Cung Tuấn đã không còn cách nào có thể lý giải được suy nghĩ của anh
_Đúng vậy... Tôi là một tên điên... Còn là một tên điên rất ích kỷ. Nhưng đó đều là chuyện của tương lai... Còn hiện tại...
_Hiện tại... trong lòng cậu có thể chỉ có một mình Trương Mẫn... Thì bên cạnh cậu cũng chỉ có thể có một mình tôi... Như vậy không tốt sao?
Cung Tuấn khó hiểu nhìn anh khi nghe những lời này
_Tại sao phải là Trương Mẫn... Nếu người trong lòng tôi là anh thì sao...?
_Vậy thì cậu thật sự là một tên ngốc vô cùng... Cậu đã yêu phải người không yêu mình một lần rồi... Hiện tại lại muốn ngu ngốc thêm một lần nữa sao...?
Cung Tuấn thật sự không dám tin khi nghe những lời này, trái tim cậu hiện tại đau nhói như đang bị ai xé vụn từng chút. Đau đớn đến bật cười nhìn người con trai trước mặt mình
_Haha...haha... Trương Triết Hạn... Trương Triết Hạn... Tôi rốt cuộc đã từng làm gì đắc tội với anh đúng không?... Tại sao anh phải dày vò tôi như vậy...? Tại sao?... TẠI SAO HẢ?
Cậu gần như hét lên trong đau đớn tuyệt vọng...Đột nhiên sau đó, không gian trước mắt cậu bắt đầu quay cuồng, bóng đêm ập đến... Âm thanh cuối cùng mà cậu nghe được... Có lẽ là tiếng hét thất thanh gọi người của Triết Hạn
....
Trương Triết Hạn không bao giờ ngờ rằng bản thân có thể chọc giận Cung Tuấn đến tái phát bệnh tim... Khi đó anh đột nhiên nhìn thấy cậu dùng tay ôm ngực, nét mặt lại vô cùng đau đớn. Anh vốn dĩ muốn chạy đến đỡ Cung Tuấn... nhưng bản thân lại chậm một bước. Nhìn thấy cậu ngã xuống ngay trước mắt anh với đôi mắt nhắm nghiền... Trái tim của Triết Hạn cũng đã muốn ngừng đập ở giây phút ấy... Lúc đó anh chỉ có thể hét lớn gọi người kiếm bác sĩ. Còn bản thân thì ôm chặt Cung Tuấn vào lòng