Người Thay Thế Hoàn Hảo

Chương 22: Xin lỗi



Khi Giảng Võ, Tăng Sâm và dàn vệ sĩ vì tiếng hét của Triết Hạn mà chạy vào phòng, thì chỉ nhìn thấy cảnh tượng anh đang ôm Cung Tuấn bất động nằm trong lòng. Triết Hạn gấp gáp bảo họ gọi cấp cứu. Nhưng Giảng Võ là người thân cận bên cạnh Cung Tuấn nhiều năm. Đối với sức khỏe của thiếu gia nhà mình đương nhiên luôn có chuẩn bị. Anh lập tức chạy đến đỡ lấy Cung Tuấn từ tay Triết Hạn, rồi làm các bước sơ cứu cho cậu. Sau đó một vệ sĩ khác của Cung gia liền gọi cho bác sĩ riêng của Cung Tuấn

Tăng Sâm bên này thì chỉ chú ý đến thiếu gia nhà mình, sau khi Triết Hạn giao Cung Tuấn cho Giảng Võ, anh liền đứng qua một bên rồi nhìn chằm chằm vào Cung Tuấn. Tăng Sâm phát hiện sắc mặt hiện tại của Triết Hạn đã trắng xanh tái nhợt. Cậu liền lập tức đến đỡ lấy anh

_Tam thiếu... Cậu.... Cậu có sao không?

Nhưng giây phút cậu vừa chạm vào người anh thì cả người Triết Hạn liền quỵ xuống. Khiến cho Tăng Sâm kinh hồn bạt vía mà đỡ lấy

_Tam thiếu... Cậu có nghe tôi nói không?

_Là tại tôi... Là tại tôi...

Triết Hạn giờ phút này đã không thể nghe hiểu bất cứ điều gì nữa, ánh mắt của anh trở nên vô hồn và trống rỗng. Miệng thì lập đi lập lại một câu nói

Giảng Võ bên này thì đang tập trung vào Cung Tuấn nên cũng không phát hiện điều gì bất thường. Ít giây sau vệ sĩ của Cung gia đã mang cán cứu thương đến để đưa Cung Tuấn đến một phòng trống trong khách sạn này. Bác sĩ riêng của Cung đại thiếu gia và đội ngũ của ông ấy đang trên đường đến đây. Nên họ không cần đưa cậu vào bệnh viện

Sau khi bọn họ tất bật đưa Cung Tuấn rời đi thì trong phòng chỉ còn lại Triết Hạn và người của Trương gia. Tăng Sâm lập tức bảo một vệ sĩ đi theo xem tình trạng của Cung Tuấn, những người khác thì ra ngoài canh cửa cẩn thận

Triết Hạn giờ phút này vẫn đang ngồi một mình dưới sàn nhà, miệng không ngừng lẩm bẩm "Là tại tôi...". Tăng Sâm thấy vậy liền lấy một lọ thuốc mà cậu đã luôn mang sẵn bên người ra

_Tam thiếu... Cậu mau uống thuốc để bình tĩnh lại đi. Hiện tại cậu đang rất kích động...

Triết Hạn đột nhiên hất mạnh tay Tăng Sâm làm văng cả lọ thuốc

_Tăng Sâm... Tôi đã hại chết Cung Tuấn rồi... Cậu ấy... Cậu ấy ngã xuống ngay trước mắt tôi... Là tại tôi... Tất cả là tại tôi... Nếu... Nếu cậu ấy chết... Vậy... Vậy... Trái tim... Trái tim của...

_Thiếu gia. Cậu bình tĩnh nghe tôi nói đã... Cung thiếu gia sẽ không sao hết. Cậu ấy chỉ kích động ngất xỉu thôi. Nhưng nếu hiện tại cậu không chịu uống thuốc... Thì tất cả mọi người sẽ phát hiện ra bệnh của cậu... Bao gồm cả Cung thiếu gia

Tăng Sâm giữ chặt hai vai anh, ép anh nghe cậu nói chuyện. Quả nhiên những lời này có hiệu quả với Triết Hạn. Ánh mắt của anh từ từ tìm lại phương hướng, cơ thể cũng tạm thả lỏng ra

_Phải... Thuốc... Tôi phải uống thuốc. Mau đưa thuốc cho tôi

Tăng Sâm vội vàng đưa cho anh một viên thuốc mới. Sau khi Triết Hạn uống xong thì liền nhắm mắt dưỡng thần. Đợi năm phút sau anh mới từ từ mở mắt ra lại

_Lúc nãy bệnh của tôi tái phát sao?



_Đúng vậy... Có lẽ là do Cung thiếu gia ngất xỉu đã làm cho cậu kích động

Triết Hạn nhếch mép tự giễu

_Ba năm rồi... Tôi đã nghĩ bản thân đã trở thành một người bình thường... Nhưng không ngờ... Ha... Thì ra, tôi vẫn chỉ là một kẻ điên... Vậy mà lại bị Diệp Thanh Tâm và Cung Tuấn đoán trúng rồi...

_Thiếu gia, cậu đừng quá lo lắng. Bác sĩ Dương cũng đã nói rồi, sức khỏe của cậu hiện tại đã cải thiện rất tốt. Hôm nay... hôm nay chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi

Triết Hạn nghe cậu nói xong nhưng vẫn im lặng mà không nói gì nữa. Ít phút sau vệ sĩ mà Tăng Sâm phái đi theo nhóm người của Giảng Võ đã trở lại. Cậu ta báo với Triết Hạn, Cung Tuấn đã được đưa đến phòng VIP trên tầng 20 của khách sạn này. Bác sĩ riêng của Cung gia cũng đã đến khám cho cậu. Hiện tại tình hình Cung thiếu gia đã ổn định, chỉ là nhất thời kích động nên mới ngất xỉu

...

Trong căn phòng khách sạn cao cấp, Cung Tuấn đang nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền. Triết Hạn ngồi bên giường nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của cậu. Vừa lúc nãy, khi anh và Tăng Sâm đến trước cửa phòng đã nghe được cuộc trò chuyện của Giảng Võ và Bác sĩ riêng của Cung Tuấn

...

"_Cung thiếu gia trước đó cũng dặn trước tôi, nếu sức khỏe cậu ấy không gặp vấn đề nghiêm trọng thì không cần báo với Cung lão gia và Cung phu nhân... Nên việc hôm nay tôi sẽ không báo về nhà chính... Nhưng cậu phải nhắc nhở cậu ấy cẩn thận... Tuy cuộc phẫu thuật thay tim năm đó thành công nhưng không có nghĩa cậu ấy đang mang một cơ thể khoẻ mạnh như người thường... Tuyệt đối không được kích động cậu ấy tức giận, hay lao tâm lao lực quá sức

_Tôi sẽ chú ý... Cảm ơn bác sĩ đã hỗ trợ

Giảng Võ cuối người chào rồi tiễn ông ra về"

...

Triết Hạn nhớ lại những lời Bác sĩ nói và nhìn người con trai đang nằm suy yếu trên giường. Anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Cung Tuấn

_Xin lỗi Cung Tuấn... Là tại kẻ điên như tôi cứ quấn lấy người bệnh như cậu... Là do tôi ích kỷ, là do tôi không muốn bản thân mình đau khổ nên đã lỡ làm tổn thương cậu ... Chỉ cần cậu tỉnh lại... Tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa...

Triết Hạn đã báo Tăng Sâm chuẩn bị sẵn vé máy bay cho anh. Vài giờ nữa, anh sẽ rời khỏi Tứ Xuyên một thời gian. Sau này anh chỉ muốn đứng từ xa nhìn Cung Tuấn, nhìn thấy cậu sống khoẻ mạnh, hạnh phúc thì anh cũng đã mãn nguyện rồi

Anh đưa tay mình đặt lên ngực cậu, nơi có một trái tim đang đập yếu ớt

_Tạm biệt Cung Tuấn... Và tạm b...

_Anh định sẽ rời bỏ tôi sao...?



Đột nhiên giọng nói của Cung Tuấn vang lên cắt ngang lời chào từ biệt của anh. Triết Hạn giật mình nhìn thấy Cung Tuấn đã tỉnh lại từ trên giường

_Cung Tuấn... Cậu... Cậu tỉnh lại từ lúc nào vậy?

Triết Hạn hoảng hốt hỏi cậu. Anh không biết Cung Tuấn có nghe được những gì anh đã nói trước đó hay không? Còn nếu đã nghe được thì cậu ấy có hiểu hay không?

Nhưng Cung Tuấn lại không trả lời câu hỏi của anh. Cậu chỉ thất thần nhìn lên trần nhà rồi hỏi ngược lại anh một câu hỏi khác

_Có phải nhìn thấy cơ thể bệnh tật này của tôi làm cho anh rất chán ghét không?... Trong mắt của tất cả những người ngoài kia, Cung Tuấn tôi là một đại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng... giàu có... quyền thế... muốn gì được đó. Nhưng trong mắt của người tôi yêu, tôi chỉ là một con ma bệnh phiền phức mà thôi... Trương Mẫn có thể đối với tôi quan tâm chăm sóc nhưng nếu là yêu, thì anh ấy thà chọn yêu một sinh viên nghèo có dáng dấp gần giống tôi nhưng khỏe mạnh. Còn hơn là chọn tên ma bệnh như tôi...

Triết Hạn không ngờ Cung Tuấn đã biết về chuyện Trương Mẫn đang có người yêu, còn là một người gần giống cậu ấy. Nhưng nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, cậu ấy đơn phương Trương Mẫn nhiều năm như vậy thì cho dù có bị từ chối... Nhưng cậu chắc chắn vẫn sẽ quan tâm cuộc sống của anh ta ở Pháp. Nhìn thấy người mình yêu thà rằng đi yêu một người khác giống mình, chứ cũng nhất quyết không chịu chọn mình... Rốt cuộc Cung Tuấn đã từng trải qua nỗi bi ai cỡ nào kia chứ...?

_Ngay cả anh cũng vậy...

Cung Tuấn cắt ngang suy nghĩ của anh

_Nhìn thấy sự yếu đuối này của tôi làm cho anh rất chán ghét đúng không...Ưmmm

Vì để không nghe thấy những lời tự dày vò bản thân của cậu nữa. Triết Hạn liền cuối xuống hôn lên môi của đối phương. Cung Tuấn mở to mắt nhìn hành động của anh. Nụ hôn dịu dàng kéo dài trong giây lát, sau đó anh liền nhìn vào mắt cậu

_Tôi chưa bao giờ chán ghét cậu... Mãi mãi cũng sẽ không... Xin lỗi Cung Tuấn... Tất cả là lỗi của tôi...

Ánh mắt của anh đã thấm đầy nước mắt, có giọt còn rơi lên mặt cậu. Đây là lần thứ hai Triết Hạn khóc trước mặt cậu... Và vẫn đang khóc vì cậu

Cũng Tuấn ôm chặt lấy anh vào lòng mình

_Triết Hạn... Xin anh đừng đi... Đừng rời khỏi tôi...

Nước mắt của Cung Tuấn cũng đã thấm qua vai áo của anh, chạm vào da thịt của Triết Hạn

_Không... Không đi... Không đi nữa... Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời cậu. Bất kể là Tuấn Tuấn muốn gì, tôi đều sẽ nghe theo cậu... Sẽ không chọc cậu tức giận nữa... Được không...?

Cung Tuấn ôm chặt lấy anh mà gật đầu. Triết Hạn sau đó cùng nằm lên giường rồi ôm lấy cậu. Anh vuốt ve mái tóc của đối phương, dỗ cho cậu trở lại giấc ngủ của mình

Cứ thế Triết Hạn liền cả đêm nằm trên giường dỗ dành Cung Tuấn hết giận