Người Tìm Xác

Chương 200: Bồi thường tính mạng



Sau khi rút ra kết luận, đội trưởng an ninh tái mặt! Anh ta lắp bắp nói: “Không… không thể nào? Thang máy mới được kiểm tra bảo dưỡng chưa được một tháng, sao có thể xảy ra chuyện như thế?”

Cảnh sát không thèm đôi co, bảo anh ta đưa chúng tôi đến tầng thấp nhất thang máy. Đội trưởng an ninh vội vàng gật đầu: “Không, không vấn đề gì, bây giờ đi ngay… Tầng thấp nhất là tầng hầm 2, nhưng vì tầng này chưa dùng nên thang máy chỉ đi tới tầng hầm 1 thôi.”

Cảnh sát gật đầu nói: “Chắc đúng rồi, nếu không nhầm thì Thái Hồng Vân bị rơi xuống đó, cho nên mới không có ai phát hiện ra! Lập tức dừng thang máy lại, đừng để ai sử dụng!”

Đội trưởng an ninh vội vội vàng vàng cầm bộ đàm nói: “Đại Vương, mau ngừng cả hai thang máy! Đúng rồi, trước khi ngừng phải kiểm tra xem có người không nhé! Đừng để xảy ra chuyện!”

Sau đó, chúng tôi đi xuống tầng hầm 1, rồi đi thang bộ tới tầng hầm 2. Vì chưa sử dụng nên cửa bị khóa, đội trưởng an ninh vội lấy chìa khóa mở cửa ra.

Vừa đi đến trước cửa thang máy ở tầng hầm 2, đầu tôi ong lên, xem ra Thái Hồng Vân đúng là đã ngã xuống hộp thang máy rồi! Lúc đội trưởng an ninh và cảnh sát trẻ cố gắng mở cửa thang máy, những người xung quanh đều bị mùi thối làm cho lùi ra sau.

Chỉ có thím Lưu cứng ngắc cố gắng chen lên, chúng tôi có kéo thế nào cũng không chịu ở lại. Khi thím nhìn vào trong, lập tức ngất đi…

Thái Hồng Vân nằm trên đất với tư thế quái dị, nhất định người sống không tạo được tư thế như vậy. Thi thể của cô ấy đã đen lại, pin điện thoại di động rơi cạnh chân, đống tài liệu cũng lả tả trên mặt đất.

Mặt cảnh sát trẻ không còn giọt máu nhìn cảnh trong thang máy, hỏi khẽ cảnh sát già: “Sư phụ, làm sao bây giờ?”

Cảnh sát già lườm cậu ta rồi nói: “Làm sao? Lập án! Gọi người đến đây!”

Tôi học chiêu của chú Lê, ấn mạnh lên huyệt nhân trung của thím Lưu. Thím từ từ tỉnh lại, nhưng tỉnh rồi thì không ngừng khóc, nói số mình quá khổ, sau này biết phải sống thế nào!

Tôi hiểu rất rõ cảm giác mất đi người thân, lúc này có an ủi thế nào cũng vô ích, cảm giác đau khổ ấy không ai có thể cảm nhận được. Đặc biệt là thím Lưu, càng đáng thương hơn tôi.

Dù mất người thân, nhưng tôi còn trẻ, có thể tìm một người bạn đời, để cô ấy trở thành người thân của mình. Nhưng còn thím Lưu… đã hơn 50 tuổi, hi vọng duy nhất đã không còn, tuổi đã già, còn phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chắc đây mới là chuyện bi thảm nhất trên đời.

Vụ án này không có gì bí ẩn, sau khi cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường, nhanh chóng kết luận, Thái Hồng Vân chết là do thang máy mở cửa khi chưa đến đúng vị trí, chắc vì trục trặc nên dừng lại trên một tầng.

Nhưng vì Thái Hồng Vân tăng ca quá mệt mỏi, không nhìn rõ thang máy mà đã bước vào, nên rơi thẳng xuống đáy hộp thang máy, tử vong tại chỗ.

Thím Lưu vì quá đau lòng nên phải vào viện, công ty Thái Hồng Vân lập tức thay đổi 180 độ, nào là thăm hỏi, thăm viếng, có lẽ họ sợ thím Lưu bắt đền.

Tôi biết thím Lưu tuổi già lại không còn con gái, chẳng có ai để dựa vào. Bây giờ có hỏi thăm cũng chỉ là giả dối, vị giám đốc mang thai kia còn tự đem một vạn đến nói là tiền an ủi của công ty.

Thím Lưu đau khổ đến mí mắt cũng không nhấc được lên, chẳng lẽ con gái mình chỉ đáng giá có một vạn sao? Nếu như không phải cô ta bắt Thái Hồng Vân tăng ca, thì sẽ không có chuyện như thế xảy ra. Dù thang máy trục trặc là ngoài ý muốn, nhưng công ty vẫn phải có trách nhiệm chứ.

Tôi nhìn giám đốc cầm một vạn, lạnh lùng nói: “Thật ngại quá, xin quý công ty cầm chút tiền phí mai táng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo này về đi! Chúng tôi sẽ mời một luật sư giỏi khởi kiện quý công ty đã làm trái luật lao động, bắt nhân viên tăng ca liên tục, khiến cô ấy quá mệt mỏi dẫn đến xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Mặt nữ giám đốc trắng bệch, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói lại: “Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn, có công ty nào không phải làm thêm chứ? Anh muốn kiện thì nên kiện công ty thang máy và quản lý toà nhà, đó là do họ bảo dưỡng và quản lý có vấn đề, liên quan gì đến chúng tôi?”

Tôi cười lạnh: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, chúng tôi chắc chắn sẽ kiện hai bên kia. Còn về phần cô, các cô nói làm việc trái luật lao động cũng không là gì, thì đến lúc lên tòa, hi vọng cô cũng nói như vậy!”

Thấy nữ quản lý xanh mặt rời đi, thím Lưu giãy giụa ngồi dậy: “Tiến Bảo? Chúng ta mời luật sư lúc nào thế?”

Tôi cười nói với thím ấy: “Đấy là cháu dọa cô ta thôi, nhưng thím Lưu này, luật sư chúng ta vẫn phải mời, về phí tổn thím không phải lo, cháu nhất định sẽ tìm lại công bằng cho thím.”

Ra khỏi phòng bệnh, tôi gọi điện cho chị Bạch, nhờ chị ấy giới thiệu cho mình một luật sư uy tín.

Chị Bạch nghe vậy thì cười hỏi: “Sao thế Tiến Bảo? Cậu muốn khởi kiện à?”

Tôi vội giải thích không phải mình, là một người hàng xóm cũ. Tôi nói đơn giản chuyện của thím Lưu, chị Bạch nghe nói Thái Hồng Vân còn chưa đến 28 tuổi, nói thật đáng tiếc, đó chính là lứa tuổi đẹp nhất.

Sau đó chị Bạch tìm giúp tôi một luật sư nổi tiếng là luật sư Ngô, anh ta đến gặp tôi và thím Lưu. Sau khi tìm hiểu rõ tình tiết vụ án, thì giúp chúng tôi phân tích tình huống, đưa ra mức bồi thường hợp lý nhất.

Theo như anh ta nói, vụ án này không phức tạp, chỉ là vấn đề phân chia trách nhiệm, thế nên chúng tôi đem công ty thang máy, thương nghiệp Hằng Thái, thiết bị Huệ An lần lượt chia thành bị cáo thứ nhất, thứ hai, thứ ba cùng khởi tố lên tòa án.

Luật sư Ngô đưa ra mức đền bù là 280 vạn, cuối cùng tòa phán quyết cả ba bị cáo bồi thường tổng cộng 235,6 vạn cho thím Lưu. Mặc dù so với mức chúng tôi đưa ra có chút chênh lệch, nhưng đây là vụ án có mức bồi thường cao nhất trong những vụ tương tự.

Về phần phân chia khoản bồi thường, tòa án cũng có phán quyết tại chỗ. Bị cáo thứ nhất là công ty thang máy chịu trách nhiệm chính, cho nên tòa án phán quyết chịu 70% chi phí bồi thường. Về phần thương nghiệp Hằng Thái và thiết bị Huệ An cũng có trách nhiệm liên đới, lần lượt chịu mức bồi thường là 10% và 15%. Vì Thái Hồng Vân đã trưởng thành, là công dân có năng lực tự chủ hành vi, cho nên phải tự chịu 5% trách nhiệm.

Mọi chuyện kết thúc tại đây, sau một tuần kết án, ba công ty kia đều chủ động gửi tiền bồi thường vào tài khoản ngân hàng của thím Lưu. Chuyện này thuận lợi hơn tôi nghĩ rất nhiều, tôi còn tưởng họ sẽ kháng án, không ngờ cả ba đều chi tiền ra nhanh như vậy?!