Người Tình Cũ Của Mẹ Kế

Chương 86: Từ Diện Tư có võ mồm



Từ Diện Tư lái xe chầm chậm trên con đường quê quanh co, ven đường nở đầy hoa dại, bướm bay chập chờn. Cảnh đẹp trước mắt như tranh vẽ, khiến Từ Diện Tư không nỡ dời mắt.

Đâu đó từ tận sâu trong tìm thức Từ Diện Tư man man hình ảnh của một người nhưng bản thân anh lại rất mơ hồ khi không thể hình dung nổi người đó là ai và hình hài thế nào, nam hay nữ. Anh thấy con đường này vô cùng quen thuộc, giống như anh đã đi qua rất nhiều lần.

“Cuối cùng là mình đang muốn đi đâu đây? Tuy không rõ mục đích nhưng con tim cứ thôi thúc mình cứ đi về phía trước!”

Từ Diện Tư gục đầu xuống vô lăng “ký ức ơi…mày đã đi đâu, sao lại để tao với nỗi trống rỗng ở nơi này…”

Ting…ting…

Cổ Mộc Hàn bị chiếc siêu xe phía trước mặt làm chắn lối đi, bực mình quá nên bước xuống xe…

Rầm…rầm…

Từ Diện Tư bị tiếng động lớn làm cho giật mình, anh ngẩn đầu lên thì thấy có cô gái xinh đẹp ghé sát mặt vào kính xe, anh từ từ hạ kính xe xuống.

“Là cô!”

- Chúng ta quen nhau sao?

Từ Diện Tư cười cười “tôi cũng không rõ lắm! Vì tôi không nhớ gì cả”.

Cổ Mộc Hàn nhíu mày!

“Sao cô lại đập xe của tôi?”

- Này…tôi không đốt xe của anh là hên cho anh lắm rồi.

Từ Diện Tư nhướn mày “sao đanh đá quá vậy?”

- Sao trăng gì ở đây, trời đang trưa nắng đấy.

“Sao không trả lời tôi?”

- Trả lời cái gì?

“Sao lại đập xe của tôi?”

Cổ Mộc Hàn thở dài một hơi “anh bị gì vậy chứ? Đường nông thôn nhỏ hẹp như vậy, anh muốn dừng xe ngắm cảnh thì tấp xác vào ven đường, để còn nhường đường cho người khác qua lại nữa chứ. Bộ anh mua đứt đoạn đường này rồi à?”

Từ Diện Tư vuốt cằm “hoá ra là do tôi, tôi có lỗi rồi…tôi thật sự xin lỗi!”

Cổ Mộc Hàn há hốc mồm, Từ Diện Tư mà cô từng quen biết hoàn toàn không có dùng những từ ngữ đưa đẩy như thế này đâu, đừng nói là sau khi phẫu thuật lại sản sinh ra bộ não khôi hài như vậy chứ! Làm cô kinh sợ thật rồi.

“Sao vậy mỹ nhân?”

- Mỹ nhân cái gì chứ! Tôi có tên có họ.

“Nhưng cô vẫn còn chưa giới thiệu với tôi về tên họ của cô kia mà”.

- Mơ đi…

“Mơ…là ý gì?”

- Anh tấp xe vào xác lề đường để xe tôi qua.

“Xin tôi đi…”

- Xin?

“Ừm!”

- Không đời nào!

“Vậy thì tôi cứ đậu ở đây!”

- Tôi sẽ đâm nát xe anh.

“Nát rồi thì đền xe mới cho tôi, đằng nào thì tôi cũng muốn đổi con xe mới nhưng nhà nghèo nên chưa đủ điều kiện!”

Cổ Mộc Hàn không muốn đôi co với Từ Diện Tư nữa, sẽ khiến cho cô tức chết, Từ Diện Tư của bây giờ đã trang bị võ mồm rất lợi hại. Cô tức giận quay lưng đi trở lại xe…

- Á…a…

Rất nhanh cô bị một vòng tay ấm áp và rắn rỏi ôm chặt từ phía sau lưng.

- Anh…anh…buông tôi ra…

“Không buông thì sao hả Cổ tiểu thư?”

- Anh…đã biết tôi họ Cổ rồi còn gì.

“Nói cho tôi biết, chúng ta có từng quen nhau không?”

- Không!

“Thật vậy sao?”

- Tất nhiên rồi!

Cổ Mộc Hàn gỡ tay Từ Diện Tư ra và nhanh chóng ngồi vào xe.

Từ Diện Tư thoáng buồn, anh thật sự rất tiếc cái ôm ngắn ngủi đó, anh có cảm giác như vô cùng quen thuộc. Lòng thầm hỏi lòng “Cổ Mộc Hàn, thật ra cô có quan hệ gì với tôi?!”

Không những Từ Diện Tư, mà ngay cả Cổ Mộc Hàn cũng thấy nuối tiếc cái ôm ấy. Đã ba năm rồi…cô đã thật sự xa anh ba năm rồi, cái ôm ấy ấm áp biết bao nhiêu.

Nhìn Từ Diện Tư thêm một lúc, cô cảm nhận được anh đang rất buồn. Nhưng rồi cô dứt khoát cho xe lăn bánh…

Cổ Mộc Hàn leo xe lên lề, đâm vào đám dây leo và bụi rậm để vượt qua xe Từ Diện Tư.

“Này…cô…”

Từ Diện Tư nhíu mày khi xe Cổ Mộc Hàn đã khuất dạng trong tích tắc. Anh cũng nhanh chóng ngồi vào xe và lai xe đuổi theo cô.